Truyện đã hoàn thiện

Lời Yêu Muộn Màng

Hoàn thành 93,655
Lời Yêu Muộn Màng

Ngôn Tình, Đô Thị, Ngược, Khác

Zhihu

Lúc rời khỏi giường của Kỷ Minh, tôi sững người lại: "Anh lại không dùng à?"

Hắn thờ ơ đáp: "Đeo vào không thoải mái, em uống thuốc tránh thai là được rồi."

"…Bác sĩ nói uống thuốc thường xuyên không tốt cho cơ thể."

Hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Làm gì nghiêm trọng thế, con gái gì mà yếu ớt vậy."

Tôi từng nghĩ hắn vốn dĩ là kiểu người như thế, trời sinh đã không biết quan tâm.

Cho đến sau này, tôi tận mắt thấy cô gái mà hắn thích chỉ hắt hơi một cái.

Hắn lập tức đi mua thuốc, nhíu mày lo lắng dặn dò cô ấy: "Con gái phải biết tự chăm sóc bản thân."

"Em phải học cách biết tự thương mình."

Say Hương Hồng - Củ Củ Miêu

Ngôn Tình, Đô Thị

Củ Củ Miêu

Anh – chủ quán bar đầy tâm cơ với ánh mắt sắc lẹm. 

Cô – nhà thiết kế sườn xám mang vẻ đẹp mê hoặc.

Lần đầu gặp nhau tại bar “Đêm không ngộ”, Trì Hoài Dã đã để mắt đến dáng người quyến rũ trong chiếc sườn xám xanh thẫm của Thịnh Đằng Vi. Một đêm định mệnh ấy, anh phát hiện cô không chỉ có vóc dáng mỹ miều – mà còn khiến anh say đắm không lối thoát.

Ngày tháng trôi qua, cô vẫn thường ghé quán, gọi ly cocktail “Người đến người đi” và ngắm nhìn anh pha chế. Một hôm, Thịnh Đằng Vi bất chợt cất lời: “Hay là chúng ta cưới nhau đi, để em nuôi anh.”

Nụ hôn qua quầy bar dưới ánh đèn mờ ảo là câu trả lời của Trì Hoài Dã. Nhưng anh khẳng định: “Chuyện cưới hỏi, phải để đàn ông lo.”

Thịnh Đằng Vi luôn nghĩ mình là người chủ động theo đuổi. Nào ngờ, từ giây phút đầu tiên, cô đã là con mồi trong tầm ngắm của người đàn ông ấy.

“Biết rằng tình là bể khổ 

Nhưng vì em, anh nguyện đắm chìm…”

Bắt Trend Bao Dưỡng, Bao Nhầm Chính Chủ!

Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Sủng, Hệ Thống

KD

Sau một đêm bỗng dưng phát tài, tôi bắt trend ngay: Bao nuôi một “thế thân”.

Cậu thế thân này cái gì cũng tốt—mặt đẹp, dáng chuẩn, kỹ năng thì khỏi bàn. Chỉ mỗi tội... biểu cảm hơi khó kiểm soát.

Mỗi lần ân ái xong, tôi đều tựa vào đầu giường, cô đơn châm điếu thuốc, diễn một màn tình sâu nghĩa nặng:

“Cuối cùng thì… anh vẫn không bằng anh ấy.”

Cậu ta rất có tâm phối hợp—lật trắng mắt đúng thời điểm, chuẩn không cần chỉnh.

Tôi liếc cái mông kiểu Captain America với vòng eo săn chắc như chó săn, rồi... lại nhịn.

Cho đến một ngày, giữa không trung bỗng hiện lên mấy dòng bình luận như đạn bay:

【Trời đất, tự mình đóng chính mình luôn rồi.】

【Cặp này nam chính – nữ phụ mà khiến tôi ship điên đảo là sao?!】

【Hoàng Lâm diễn quá đạt. Mà này, tiền bao dưỡng có đủ mua bữa cơm không đấy?】

Hoàng Lâm. Chính là ánh trăng trắng năm đó, người tôi không bao giờ có được.

CPU trong đầu tôi lập tức bốc khói.

Toang thật rồi! Tôi định bao nuôi “thế thân”, ai ngờ lại bao luôn chính chủ!

Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào

Ngôn Tình, Đô Thị

Hạch Đào

“Dự báo thời tiết nói, hôm nay Paris có mưa.” —— Mật mã tình yêu của em và anh.

Sự giằng co cực độ x sức hút mãnh liệt lẫn nhau.
Quý công tử ôn nhu, si tình x Cô nàng lạnh lùng, điềm tĩnh, chỉ nũng nịu với nam chính nhưng không hề hay biết
【Văn án ngắn】

Thanh Trạch và Lương Tư giận dỗi, anh muốn Lương Tư phải tốt với anh hơn nữa.

Giận thì giận, nhưng Lương Tư lại không cần anh nữa, còn tính tìm người mới.

Lương Tư: “Hy vọng sau này Thanh Trạch mỗi ngày đều vui vẻ, công việc thuận lợi, hôn nhân hạnh phúc.”

Thanh Trạch: “Còn giận nữa, tôi là cún!”

【Văn án dài】

Trong mắt bạn bè, Lương Tư và Thanh Trạch là hai đóa hoa “lạnh lùng” khó với, hai người sớm muộn gì cũng yêu nhau, và sớm muộn gì cũng “toang”.

Ngày họ ở bên nhau, bầu trời Paris ngập tràn sắc hồng.

Thanh Trạch hỏi: “Vậy cô giáo Lương có muốn thử với anh không?”

Lương Tư nghĩ, nếu cô đồng ý, thì cả đời này, cô sẽ phải cô đơn một mình.

Cô kiễng chân hôn anh, “Muốn”

Năm đó, họ đã có một cuộc tình vô cùng ngọt ngào, kín đáo trước mặt người khác thì kiềm chế ân ái, sau lưng lại lãng mạn và cuồng nhiệt.

Bạn bè đều cho rằng Thanh Trạch là chàng công tử thanh cao, không bao giờ nổi giận, luôn thiên vị Lương Tư.

Họ cũng nghĩ rằng Lương Tư, người luôn điềm tĩnh, tự chủ, đã sa vào vòng tay của Thanh Trạch, không bao giờ rời xa.

Ngày chia tay, Thanh Trạch bình tĩnh nói:

“Trong mối quan hệ này, anh đã dốc hết một trăm phần trăm chân thành, nhưng Lương Tư, em đã cho anh được bao nhiêu thật lòng?”

Lương Tư mặc kệ mưa gió, mở cửa xe, không hề ngoảnh lại.

Ba năm sau, gặp lại ở trong nước.

“Đã lâu không gặp, cô giáo Lương.”

Giọng Thanh Trạch ôn hòa, vẻ mặt lạnh nhạt, đó là thái độ quen thuộc của anh khi đối xử với người lạ.

Chào hỏi xong, anh không hề liếc nhìn Lương Tư thêm một cái.

Cô mặc chiếc váy mà anh từng khen là rất đẹp, đứng bên cạnh anh cả buổi chiều, giống như một trò cười.

Sau đó, Lương Tư được giáo sư giới thiệu, làm quen với một đồng nghiệp nam khoa Toán.

Lại sau đó nữa, đồng nghiệp nam kia cùng bạn học đại học của anh ta, là Thanh Trạch cùng nhau thảo luận, làm thế nào để tỏ tình với cô giáo Lương.

Thanh Trạch không nói một lời, nụ cười trên mặt nhạt nhẽo, không hề để ý.

Nhưng vừa quay đầu, anh đã lái xe đến dưới lầu nhà Lương Tư, cẩn thận bấm dãy số điện thoại đã thuộc nằm lòng.

Lương Tư gật đầu, “Nói xong rồi phải không? Vậy anh có thể đi rồi, sau này đừng đến nữa.”

Thanh Trạch im lặng hồi lâu.

Trong gió đêm, Lương Tư nghe thấy một giọng nói khàn khàn, còn mang theo chút tủi thân:

“Sao em lại có thể không cần anh chứ…”

Đại Sư Tỷ Quá Khó Làm!

Tiên Hiệp, Bách Hợp, Khác

Giáng Hàn

Tác giả: Giáng Hàn    
Thể loại truyện: Nguyên sang - bách hợp - giả tưởng lịch sử - tiên hiệp
Thị giác tác phẩm: Chủ thụ

Giới Thiệu


Là đệ tử của Kiếm Tôn Lăng Tiêu – người đứng đầu Cửu Tiêu đại lục, Lạc Lâm thường xuyên hoài nghi nhân sinh mỗi khi nhìn về sư môn nhà mình.
Không phải vì tu hành gian khổ, mà là... toàn bộ sư môn của nàng không có ai bình thường cả.
Một đám xuyên không, trọng sinh, nghịch thiên cải mệnh — đủ mọi thể loại nhân vật chỉ có trong tiểu thuyết đều bị sư tôn nàng nhặt về dạy dỗ. Trong đó, chỉ duy nhất Lạc Lâm là người bình thường.
Cho đến một ngày, sư tôn lại nhặt về một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương má phấn môi hồng, đáng yêu lanh lợi, quan trọng nhất: là người bản địa. Không xuyên, không trọng sinh, không kịch bản trời chọn gì cả.
Lạc Lâm vô cùng vui mừng: rốt cuộc cũng có người giống mình! Nhưng chưa kịp mừng bao lâu, nàng đã bị sư tôn thông báo — tiểu cô nương kia là nữ chính của thế giới này.
Lạc Lâm: "Vậy ta ở lại cái sư môn này làm gì nữa?!"
Thế nhưng tiểu sư muội kia lại dính người cực độ, vừa ngọt vừa mềm, gọi một tiếng "sư tỷ" là khiến lòng người mềm nhũn. Mấy sư đệ sư muội khác thì kẻ không đáng tin, người bốc đồng, chỉ còn mình nàng có thể đảm đương trách nhiệm trông coi.
Lạc Lâm bất đắc dĩ trở thành người mang trẻ con — dạy dỗ, bảo vệ, che chở cho tiểu cô nương ấy từng ngày lớn lên.
Ai ngờ cô nương càng lớn càng xinh đẹp, ánh mắt nhìn nàng cũng càng ngày càng kỳ lạ.
Cho đến một ngày, cái gọi là nam chính mang sính lễ lên núi cầu hôn, còn chưa kịp mở lời, tiểu sư muội đã hôn lên môi nàng trước mặt bao người.
Giọng nói dịu dàng như tơ lụa, ánh mắt nhu tình như nước:
"Lòng ta đã có sư tỷ, không cần ai khác."
1. Lạc Lâm – đại sư tỷ miệng độc nhưng tâm mềm, thường xuyên phun tào nhưng lại ôn nhu tận tâm.
Bùi Thanh Y – tiểu sư muội lạnh lùng bề ngoài, tâm tư sâu không thấy đáy, ngược lại chỉ dịu dàng duy nhất với sư tỷ của mình.
2. Tông môn siêu nhây: Một đám sư huynh sư muội không đáng tin, tính cách mỗi người mỗi kiểu, phi logic nhưng vui nhộn. Đọc để cười là chính, tra logic là tự làm khổ mình.
3. Tất cả thiết lập xuyên, trọng sinh, thiên mệnh... đều là vì cốt truyện và sự vui vẻ mà phục vụ. Mọi thắc mắc, đều do tác giả giải thích.

Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu

Đô Thị, Khác

Zhihu

Năm nghèo nhất trong đời, tôi bán bản thân cho Chu Cận Nghiêm với giá ba trăm triệu, làm thế thân cho bạch nguyệt quang của anh ta.

Bị đám bạn anh chuốc rượu đến xuất huyết dạ dày, họ cười cợt hỏi anh:

“Đau lòng không?”

Anh cụp mắt, giọng thản nhiên: “Chỉ là thế thân.”

Về sau, vì cứu bạch nguyệt quang kia, Chu Cận Nghiêm trơ mắt nhìn tôi từ vách đá rơi xuống biển.

Đội cứu hộ mãi không tìm thấy th//i th//ể.

Anh đột nhiên phát điên, lùng sục khắp nơi tìm tôi.

Năm năm sau, tôi được mời về nước, tình cờ gặp lại anh trong một sự kiện.

Anh nhìn chằm chằm vào tôi, vành mắt đỏ ửng: “Anh biết em còn sống mà… Anh vẫn luôn tìm em.”

Tôi lùi lại một bước, lịch sự mà xa cách mỉm cười: “Xin lỗi, anh là ai vậy?”

Cây Gậy Khất Thực Của Lão Bạt

Tiên Hiệp, Đam Mỹ, Khác

Lão Đại Bạch Miêu

Đây là PREQUEL của truyện "Coi bói không? Chuẩn lắm đấy!".

Tên truyện: Cây Gậy Khất Thực Của Lão Bạt (Lǎo Bà)

Tác giả: Lão Đại Bạch Miêu (Lǎo Dà Bái Miāo)

Văn án:

"Xin chào, có thể cho ta một cái bánh bao được không?" Kẻ hán bạt (Hàn Bà) 'yếu đuối' bước đi khập khiễng.
"Xin chào, có thể cho ta một chén cháo được không?" Kẻ hán bạt (Hàn Bà) 'tội nghiệp' cất tiếng khàn khàn.
"Xin làm ơn, cho ta—kẻ hán bạt đáng thương này—một miếng ăn đi!" Kẻ hán bạt (Hàn Bà) 'bất lực' trông tiều tụy, khắc khổ.
Cuối cùng, kẻ hán bạt (Hàn Bà) nhận được một cái bánh màn thầu khô cứng. Nhưng ngay lúc đó, hắn nhìn thấy một người nằm ngã gục bên vệ đường. Người hán bạt tốt bụng liền bẻ một nửa cái màn thầu chia cho kẻ cùng cảnh ngộ kia.
"Về sau chúng ta cùng nhau đi ăn xin, được chứ?" Người hán bạt (Hàn Bà) vui sướng vô cùng khi có được bạn đồng hành, hắn nhìn thanh niên vừa được mình cứu sống và nói, "Thức ăn ta xin được, sẽ chia cho ngươi một nửa, được không?"
"Được." Thanh niên phong nhã đáp lại như thế, trong lòng không khỏi nghi hoặc khi chứng kiến kẻ hán bạt này dùng một cây gậy đánh chết một yêu thú nguyên anh kỳ.
"Về sau ta sẽ phải cố gắng thật nhiều, để nhiều người có thể no bụng hơn." Hán bạt (Hàn Bà) nhai miếng màn thầu mốc meo mà ánh mắt tràn ngập chí hướng và hoài bão.
"...Cố lên." Thanh niên phong nhã khẽ buông ra hai từ, nhìn cảnh bằng hữu và đệ tử của hán bạt (Hàn Bà) đang phẫn nộ mà đầy thương cảm.

Những điều trên—tất cả đều là lừa gạt!!!
Đây là câu chuyện về một kẻ hán bạt (Hàn Bà) ngàn năm, đứng lên thành lập môn phái!
Công đóng vai kẻ yếu nhưng lại là sói đội lốt cừu X Thụ mỹ nhân tao nhã, cơ thể yếu ớt
Kính mời độc giả thưởng thức!

Nội dung nhãn: Cường cường, Tình yêu độc nhất, Tiên hiệp tu chân, Sảng văn
Từ khóa tìm kiếm:
Nhân vật chính: Ôn Hành (Wēn Héng), Liên Vô Thương (Lián Wú Shāng)
Nhân vật phụ: Thẩm Nhược (Shěn Róu), Lý Nhị Cẩu (Lǐ Èrgǒu), Ôn Báo (Wēn Bào), Đàm Thiên Tiếu (Tán Tiān Xiào), Cát Thuần Phong (Gě Chuán Fēng), Vương Đạo Hòa (Wáng Dào Hé), Vân Thanh (Yún Qīng), Thiệu Ninh (Shào Níng), Trác Bất Phàm (Zhuó Bù Fán), Sở Việt (Chǔ Yuè), Trương Kinh Lôi (Zhāng Jīng Léi), Tạ Linh Ngọc (Xiè Líng Yù)
Khác: Khai tông lập phái

Đánh giá tác phẩm:

Ôn Hành (Wēn Héng) là một kẻ hán bạt ngàn năm, trong tay nắm giữ chí bảo Đỉnh Thiên Đạo Mộc. Hắn vừa là sát tinh vừa là hiện thân của Thiên Đạo.
Từ dưới lòng đất chui lên, điều duy nhất hắn muốn chỉ là tìm được một nơi dừng chân. Trong hành trình đầy gian khổ, hắn đã gặp được những người thân, người yêu và bằng hữu có thể đồng cam cộng khổ cùng mình.
Trải qua bao thăng trầm, hỉ nộ ái ố, hắn từ một tiểu ăn mày bị người người khinh rẻ trở thành đại lão tu chân giới được tất cả bảo hộ, cuối cùng sáng lập nên một môn phái hùng mạnh mà đầy ấm áp.
Tác phẩm dài hơi, văn phong nhẹ nhàng, hài hước, tinh tế, cốt truyện chặt chẽ, cao trào liên tiếp, logic thông suốt, có ngược có ngọt.
Nhân vật chính Ôn Hành (Wēn Héng) là người có tình có nghĩa, dàn nhân vật phụ đều có tính cách đặc sắc, số lượng nhân vật xuất hiện đông đảo nhưng mỗi người đều mang nét độc đáo riêng.
Thoạt nhìn đây có vẻ là một bộ truyện tiên hiệp hài hước, nhưng ẩn chứa bên trong là năng lượng tích cực đầy cảm hứng, đáng để nghiền ngẫm và thưởng thức một cách sâu sắc.

Đánh giá riêng của Chi3Yamaha

Sau khi đọc qua cả hai tác phẩm Gậy Khất Thực Của Lão Bạt và Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!, Chi3 đã rút ra được rất nhiều điều có thể áp dụng vào cuộc sống. Dù nhân vật chính trong truyện không phải Phật tu, và có vẻ như tác giả có chút "dị ứng" với Phật giáo, nhưng tác giả lại rất am hiểu về nhân quả. Tác phẩm có thể không phải xuất sắc, nhưng cách tác giả khéo léo cài cắm nhiều tình tiết từ những chương đầu (nhân) để làm nền cho các diễn biến phía sau (quả) thật đáng chú ý. Thậm chí, có những chi tiết từ đầu bộ #1 (như việc những con dị thú giật cành lá Đạo Mộc của Ôn Hành) đến tận giữa bộ #2 mới được sử dụng.
Nhân vật phụ mà Chi3 thích nhất là Linh Tê (AI đôi khi dịch thành Linh Hy, Linh Hinh...). Nhân vật này là một tán tu, cực kỳ mê tiền nhưng lại không bao giờ tham lam đoạt của người khác. Chính vì lòng ham mê tiền bạc và bảo vật thiên tài địa bảo, Linh Tê nhiều lần rơi vào nguy hiểm, thậm chí bị người thân hãm hại. Nhưng điều đáng quý là Linh Tê luôn giữ vững đạo tâm, không bao giờ có ý định hại người khác. Đặc biệt, ở bộ #2, dù đã lấy chồng giàu, cậu ấy vẫn không bao giờ dựa dẫm vào chồng.
Chi tiết khiến Chi3 giật mình nhất có lẽ là khi Ôn Hằng dạy bảo tiểu đệ tử của mình lúc nó đi hái nấm. Thật sự, nếu là Chi3, có lẽ sẽ không bao giờ suy nghĩ thấu đáo và sâu xa như vậy.
Chúc 500 anh chị em tận hưởng những tác phẩm này nhé!

Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Tiên Hiệp, Đam Mỹ, Khác

Lão Đại Bạch Miêu

"Đạo hữu này, phu nhân của ngài sẽ có mối quan hệ với người khác, muốn xem một quẻ để tránh tai họa không?" Lão Ôn hào hứng nói.

Chiến Thần vung roi một cái: "Nói bậy bạ! Ta và phu nhân của ta sống rất hòa hợp!"

"Vị tiên trưởng này, động phủ của ngài ba ngày sau sẽ bốc cháy, muốn xem một quẻ để hóa giải tai ương không?" Lão Ôn vui vẻ nói.

Thủy Thần cười lạnh: "Động phủ của ta nằm dưới đầm lạnh, đừng có nói nhảm."

"Đồng nghiệp này, một tháng nữa nhà ngài sẽ tan nát, muốn xem một quẻ để nghịch thiên cải mệnh không?" Lão Ôn trông đợi nói.

Phong Thần quát lớn: "Từ đâu ra kẻ ăn mày này! Đem mạng đến đây!"

Mấy ngày sau, Chiến Thần bị cắm sừng, phủ của Thủy Thần đen sì, còn Phong Thần thì lòng đau như cắt...

Những gì gã ăn mày nói đều trở thành sự thật!

Lão Ôn chống cây gậy xin ăn: "Các đạo hữu, muốn bói không? Loại bói tan cửa nát nhà đấy, không chuẩn thì không lấy tiền."

===

Đây là câu chuyện sau khi nhân vật chính của "Gậy Xin Ăn của Lão Bạt" phi thăng, không đọc phần trước cũng không ảnh hưởng đến việc hiểu truyện!

Dàn diễn viên cũ tiếp tục diễn xuất cuộc sống tu chân không nghiêm túc, hãy cùng xem lão bạt làm thế nào sau khi để lạc mất vợ, dẫn đệ tử đi chinh phạt khắp nơi!

Tên khác của truyện này là "Sau Khi Phi Thăng, Ta Làm Lạc Mất Vợ".

Đừng có bị lừa bởi văn án và cái tên =)) truyện tiên hiệp đường quàng chứ không phải truyện thần côn đâu =))
257 chương, dịch bằng AI phục vụ mục đích giải ghiền. Tên họ và xưng hô sẽ lộn xộn. Ở bản raw, mỗi chương tầm 10k chữ

Kinh Sơn Nguyệt - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Nữ Cường, Cổ Đại

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Gần đây, kinh thành rộn ràng một câu chuyện: Lục tiểu thư của phủ Vĩnh Thanh Bá, người từ nhỏ đã lưu lạc, nay cuối cùng được tìm thấy và trở về. Không ít người tò mò muốn xem cô gái xuất thân thôn dã ấy liệu có thực sự không xứng đáng bước chân vào vòng quyền quý. Nhưng thật bất ngờ, Lục tiểu thư, Thu Hằng cô nương, lại là một bậc thầy về hương đạo, nhanh chóng trở thành khách quý của những người đam mê nghệ thuật phong nhã.

Thu Hằng tự nhủ:
“Quốc sắp diệt, tất có yêu nghiệt. So với chế hương, ta còn giỏi trừ yêu hơn.”

Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng

Ngân Bát

VĂN ÁN:

Trong quán pub hào nhoáng xa hoa, cô bạn thân nói đùa: “Mọt sách Lâm Tư Dật khá thú vị đấy, mày có muốn chơi không?”

Chu Lai ngà say, tinh thần uể oải: “Chơi gì?”

Bạn thân: “Đánh cược xem bao lâu mày tán đổ anh ta?”

Chu Lai trầm tư: “Ba tháng.”

Bạn thân: “Với sức hút của mày thì không quá ba tuần.”

Thực tế thì Chu Lai chỉ cần ba ngày đã kéo Lâm Tư Dật vào nhà mình.

***

Một ngày nọ, không hiểu vì sao chỉ vì chút chuyện vặt vãnh mà hai người có lần đầu tiên cãi nhau.

Lần đó cũng là lần đầu tiên Chu Lai nhìn thấy người đàn ông khóc.

Trông anh ấm ức lắm. Mặt mày đỏ bừng, lỗ tai đỏ hồng, cái mũi đỏ âu, đôi môi đo đỏ. Ôi nhìn đáng thương làm sao.

Hốc mắt Lâm Tư Dật đỏ hoe, nói với Chu Lai: “Muốn chơi thì em cũng phải nghiêm túc với anh một chút, được không?”

Thì ra vào ngày cô đánh cược, anh đã nghe thấy hết rồi.

***

Vở kịch nho nhỏ

Chu Lai nghe nói Lâm Tư Dật thích một cô gái đã nhiều năm liền nổi cơn ghen.

Chu Lai chạy hơn một nửa đất nước Trung Quốc để đến quê của Lâm Tư Dật. Cô tìm thấy tiến sĩ khoa học nông nghiệp đang vác cuốc ở một đỉnh núi, chất vấn: “Anh có người mình thích tận mười năm đúng không? Rốt cuộc cô ta là ai?”

Gương mặt trắng nõn của Lâm Tư Dật giờ đang đỏ bừng vì phơi nắng. Anh đội nón trúc lên cho Chu Lai, nói: “Là em.”

Chu Lai ngỡ ngàng.

“Lâm Tư Dật từng có một mơ ước hoang đường:

Liệu cô ấy cũng sẽ thích anh chứ?”.

Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Đô Thị, Đam Mỹ, Xuyên Không, Sủng

Liên Sóc

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Xuyên thư, Vườn trường, Chủ thụ, Sảng văn , 1v1

Giới thiệu:

Khi Tạ Nguyễn tỉnh dậy, cậu phát hiện thế giới mình đang ở là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ thanh xuân vườn trường.

Còn cậu lại là một cái bia đỡ đạn không có não, si mê công chính.

Tuổi còn trẻ đã nhảy lầu chết, kết cục vô cùng thê thảm.

Tạ Nguyễn: "..." Lui cung.

————————————

Sau khi biết toàn bộ sự thật về thế giới này, Tạ Nguyễn chỉ có hai nguyện vọng:

Học hành tử tế và không để học thần Bạc Tấn tự sát trên sân thượng như trong tiểu thuyết gốc.

Cậu coi chừng nghiêm ngặt, ngày đêm chú ý, quyết tâm không cho Bạc Tấn đến gần sân thượng.

Chỉ là ngăn chặn đề phòng, tại sao lại có chút không thích hợp?

Bạc Tấn: " Ở nhà một mình vào ngày nghỉ chán lắm, đến nhà tớ làm bài tập đi."

Tạ Nguyễn: "Không đến."

Bạc Tấn: "Ồ, vậy thì tớ sẽ lên sân thượng."

Tạ Nguyễn: "... Quay lại đi, tớ đến!"

Bạc Tấn: "Cậu giận à? Không thèm quan tâm đến tớ?"

Tạ Nguyễn: "Biến!"

Bạc Tấn: "Được rồi, tớ sẽ lên sân thượng nghĩ lại một chút."

Tạ Nguyễn: "...Cậu đừng đi, tớ không giận!".

Hỏi: Bị hiểu lầm là nhảy lầu tự sát thì phải làm sao?

Đáp: Cảm ơn mọi người, bây giờ tôi đang học đại học, đã đâm lao thì phải theo lao lừa vợ về tay.
--------------------------------------------------------

Suốt ngày cợt nhả, mắc chứng siêu trí nhớ học thần công x mạnh miệng mềm lòng, không được tự nhiên học tra thụ.

Nhân vật chính: Tạ Nguyễn, Bạc Tấn.

Tóm tắt bằng một câu: Công một lời không hợp thì ngay lập tức đòi lên sân thượng.

Lập ý: Giúp đỡ người khác chính là giúp đỡ bản thân.

-------------
*Hội chứng trí nhớ siêu phàm là trạng thái tinh thần bất thường hoặc tình trạng thần kinh đặc biệt của một người nhớ một lượng lớn các trải nghiệm cuộc sống đã xảy ra trong quá khứ. Họ thậm chí nhớ sự kiện nhỏ xảy ra trong đời của họ mà một người bình thường không nhớ nổi.

Bức Thư Tình Số 32 - Đan Thanh Thủ

Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng

Đan Thanh Thủ

Thể loại: Nguyên sang, hiện đại, tình cảm, lãng mạn, song khiết, HE.

Giới thiệu:

1.

Hồi cấp ba, Hạ Mộ từng thích Tống Phục Hành, học thần của trường A.

Cô viết rất nhiều thư tình, đến nỗi cô trở thành hình tượng phản diện kinh điển chuyên “ăn thịt thiên nga” ở trường A.

Gặp lại “thiên nga”, cô ngồi thẳng tắp.

Người đàn ông đối diện mở lời: “Thư tình cô viết có vài lỗi chính tả, ngoài ra…” Anh hơi ngước mắt lên, thanh lịch nhưng nội liễm, lạnh lùng nói: “Bài ‘Bóng lưng\’ viết về tình phụ tử, không dùng để tỏ tình được, không khuyên cô trèo tường trường học để mua quýt cho người mình thích đâu.”

Hạ Mộ: “…………-_-#” Xin lỗi, thân mến, trèo tường mua quýt chỉ là để bày tỏ tình yêu sâu sắc của em dành cho anh, nếu có thể, em sẽ yêu anh vô điều kiện như cha anh vậy~

Khoan đã…

Hạ Mộ lí nhí: “Cái đó… Anh Tống, anh nhất định đã hiểu lầm gì đó rồi, hình như anh đang xem lý lịch của tôi, không phải thư tình…”

Tống Phục Hành: “Thật sao?”

2.

Hạ Mộ từng nghĩ thiên nga quý giá không có tiền ăn, thỉnh thoảng mua quýt cho anh, nghĩ rằng nếu không làm được bé cưng của anh thì chỉ có thể làm ba anh để nuôi anh.

Sau này phát hiện ra người nào đó là siêu giàu trong giới hào môn, không thiếu tiền mua quýt, cô vẫn muốn làm ba của người nào đó, không ngừng mua quýt cho anh.

Sau khi bị người nào đó đang nghiêm túc ăn quýt phát hiện, lòng bàn tay suýt chút nữa bị đánh đỏ.

Tống Phục Hành nén đau lòng, mặt lạnh lùng dạy: “Nói lại lần nữa, em là ba của ai?”

Hạ Mộ mắt ngấn lệ: “Anh là ba của em, hu hu.”

Tống Phục Hành: “…”

Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều

Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Khác, Đoản Văn, Hệ Thống

A A Tiểu Mao

Tác giả: A A Tiểu Mao (阿阿小毛) 
Chuyển ngữ bởi Miêu Các  
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Hệ thống , Đoản văn , 1v1 , Góc nhìn nữ chính. 
Giới thiệu: 
Cuối cùng thì tôi cũng đã sống lại, nhưng mà tôi chưa kịp vui mừng thì đã đụng phải tên giết người biến thái ở tầng trên. 
Đúng là trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí. 
Một kẻ mang tội danh giết mẹ lại đi nhờ vả tôi giúp đỡ anh ta chuộc lỗi, cái hệ thống rách nát này thật quá coi trọng tôi rồi. 
Sau rất nhiều lần rắc rối, ánh mắt của kẻ giết người nhìn tôi đã thay đổi. 
"Quân Quân, tại sao cô khiêu khích tôi?" 
Cứu mạng! Tôi đâu có muốn khiêu khích anh chứ!

Cứu Phản Diện Rồi Bị Hắn Bám Theo

Xuyên Không, Hài Hước, Cổ Đại

A A Tiểu Mao

Tên phản diện sắp bị hạ gục, vậy mà ta lại xuyên không đến đúng lúc đó và đỡ cho hắn một đòn chí mạng.

Tất cả mọi người, kể cả ta, đều chết lặng.

Thế là xong.

Hắn sống.

Còn ta chết.

Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi

Linh Dị, Khác

Khuyết Danh

Người hầu đun nước trong viện của Tam di thái đã chết.

Cái chết của cô ấy rất kỳ lạ, phần dưới cơ thể máu chảy không ngừng, toàn thân bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Tam di thái cảm thấy xui xẻo, sai tôi mang xác cô ấy vứt ra sau núi cho chó hoang ăn.

Tôi không đành lòng, lén tìm một mảnh đất rồi chôn cất cô ấy.

Nhưng khi lấp đất, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Đôi mắt luôn mở trừng sau khi chec của cô ấy, bỗng chảy ra hai dòng máu đỏ tươi!

Tôi sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát, đêm đó sau khi trở về liền lên cơn sốt, gặp ác mộng suốt đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, từ phòng nấu nước vang lên tiếng nước sôi sùng sục.

Tôi sợ hãi, tim đập thình thịch.

Người hầu nấu nước đã chết rồi… Vậy…là ai đang nấu nước?

Năm Sau Hoa Vẫn Nở

Hoàn thành 13,727
Năm Sau Hoa Vẫn Nở

Đô Thị, Khác

Khuyết Danh

Hôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ.

Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên.

Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn.

Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào.

Là mối tình đầu của anh.

"A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?"

Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực:

"Em ngủ không được thì gọi cho anh. Đừng tự làm hại sức khỏe của mình như thế, được không?"

Tôi đứng ngay đó, lặng im nghe hết.

Khi chất vấn anh, anh chỉ điềm nhiên đáp:

“Anh chỉ xem cô ấy như một bệnh nhân. Em đừng trẻ con nữa.”

Tôi bật cười, quay lưng đi đăng ký khám với một bác sĩ nam.