Truyện đã hoàn thiện
Đô Thị, Đam Mỹ, Sủng
Chi Tự
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, 1v1, HE, oan gia vui vẻ, gương vỡ lại lành, đời thường
Giới thiệuTề Nguyệt Gia đi ăn lẩu với người bạn vừa thất tình, không ngờ lại gặp Tần Kiến – bạn trai cũ đã chia tay đã 5 năm, ngay tại quán.
Tần Kiến đi cùng một cậu trai trẻ. Tương tác giữa họ không quá thân mật, nhưng những cử chỉ đời thường lại cho thấy mối quan hệ của cả hai vô cùng thân thiết.
Không biết tâm trạng của bạn mình thế nào, nhưng cảm xúc của Tề Nguyệt Gia thì chẳng vui vẻ gì.
Tối hôm đó, cuối cùng Tề Nguyệt Gia cũng lấy hết can đảm để nhắn tin cho Tần Kiến.
Họ đã chia tay 5 năm rồi, Tần Kiến có bạn trai mới hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh, nhưng Tề Nguyệt Gia lại rất thèm món nước chấm lẩu do Tần Kiến pha.
Tề Nguyệt Gia không nhắc gì đến chuyện đã gặp hắn, sau khi hỏi được công thức thì quyết đoán chặn và xóa số.
Chẳng bao lâu sau, một số lạ gửi tin nhắn đến:
[Giỏi lắm đấy Tề Mặt Trăng, bao nhiêu năm rồi vẫn giữ cái kiểu dùng xong là vứt à?]
—
Đối với người yêu cũ của mình, Tần Kiến chỉ có thể dùng hai từ “đồ ngốc” để hình dung.
Không biết nấu ăn nhưng lại đam mê phá bếp, ngoài công việc ra thì làm gì cũng vụng về, thế mà làm cái gì cũng ra trò. Lại còn thường xuyên nói ra mấy câu khó hiểu như “Nếu em biến thành con gián, em nhất định sẽ chui vào trong gối của anh”.
Nếu Tần Kiến buột miệng phụ họa kiểu “Em dễ nuôi như vậy, có khi lại biến thành gián thật đấy” thì Tề Nguyệt Gia lại tỏ ra không vui.
Sau này khi chia tay, trong mắt Tần Kiến, Tề Nguyệt Gia là một tên ngốc nóng nảy.
Năm năm sau, Tề Nguyệt Gia trong mắt hắn là một tên ngốc đã trưởng thành.
Tề Nguyệt Gia không hài lòng lắm: “Sao cứ phải là đồ ngốc?”
Tần Kiến vừa thái rau vừa đáp mà chẳng buồn nhìn anh: “Thế em là gì? Đồ thông minh chắc?”
Tề Nguyệt Gia: “…”
Em không thể làm một con người bình thường được à! Nhất định phải là trứng* sao!
Bữa tối, Tần Kiến làm món cơm trứng cuộn.
Vẫn là Tề Nguyệt Gia: “Trứng thật tuyệt, kiếp sau em muốn làm một quả trứng gà.”
(*) Trong từ 笨蛋 (đồ ngốc) có chứa chữ “蛋” (quả trứng)
—
Ngoài miệng chê bai nhưng nội tâm ngay thẳng (Công) x Chỉ nhớ ăn không nhớ thù, ngốc nghếch (Thụ)
Công và thụ là lần đầu của nhau, 1v1, người đi cùng công không phải bạn trai.
—
Tags: Đô thị, 1v1, oan gia vui vẻ, gương vỡ lại lành, đời thường, công lớn tuổi hơn thụ
Giới thiệu một câu: Sao lại có thể pha ngon thế chứ?
Dàn ý: Trân trọng người trước mắt
Đam Mỹ, Khác
Xuân Ý Hạ
Tác giả: 春意夏 / Xuân Ý Hạ
Editor: Hạ
Độ dài: 100 chương + 4 ngoại truyện
Thể loại: AxB, Hai nam chính, Giả tưởng, He
GIỚI THIỆU TRUYỆN
Sau sáu năm làm bao cát chuyên nghiệp, Kiển Tuy cuối cùng cũng được tự do vào ngày tròn mười chín tuổi.
Mang theo số tiền mồ hôi nước mắt tích góp bấy lâu, y trở về Khu C… Nơi của những người thuộc tầng lớp bình dân, trong lòng đầy hy vọng về một khởi đầu mới.
Ba năm sau.
Trường học đón một nhóm học sinh trao đổi từ Khu A.
Những ngày yên bình của Kiển Tuy chấm dứt từ đó.
Sau ba năm gặp lại, Alpha nay đã cao lớn hơn, càng thêm phần kiêu ngạo và u ám.
Dù biết rõ Kiển Tuy là một Beta không thể bị đánh dấu, Sầm Kiêu Uyên vẫn thành thạo cắn một nhát vào gáy y, ngữ điệu đầy khinh miệt, nói: “Đồ vô dụng.”
Thiết lập: Trước khi phân hóa, AO cấp cao rất nhạy cảm và dễ nóng giận; sau khi phân hóa, họ tạm thời không kiểm soát tốt pheromone. Tầng lớp thượng lưu thường thuê người cùng tuổi để giúp AO vượt qua giai đoạn này.
Do tính phân biệt đối xử cao, phần lớn những người làm nghề này đều là Beta từ Khu C.
Điều khoản hợp đồng:
1. Trong thời gian làm việc, không được tiết lộ thông tin cá nhân (họ tên, địa chỉ, v.v.) để tránh phát sinh mối quan hệ tình cảm khi bầu bạn.
2. Quan hệ thuê mướn chỉ chấm dứt khi AO kiểm soát hoàn toàn được pheromone. Mức lương được trả theo năm.
Nguồn cảm hứng: Trong sở thú, báo đốm có tính cách nhạy cảm sẽ được người chăm sóc cho một chú chó nhỏ để làm bạn với báo con.
—
Tuyến tình cảm chậm, rất chậm.
Drop không cần thông báo cho tôi.
[ Có nhiều chỗ sửa đổi, cảm ơn đã ủng hộ bản chính thức. ]
Weibo @茶咕咕明天就更新
Xuyên Không, Hài Hước, Điền Văn, Cổ Đại, Khác, Hệ Thống
Tiểu Thảo Dục Phi
Tên tác phẩm: Tân lang của ta có mạch nữ nhân?!
Tên tác giả: Tiểu Thảo Dục Phi
Tag nội dung: Bách hợp tiểu thuyết, xuyên không, hệ thống, cổ đại, nữ cải nam trang, hài hước, điền văn, làm ruộng, trung y – y thuật, bí ẩn.
Thị giác tác phẩm: Chủ thụ
Văn án 1:
Một phó chủ nhiệm y sư chuyên khoa Đông Tây y kết hợp, danh tiếng hiển hách, sự nghiệp ngời ngời, vì lao lực quá độ mà "bụp" một cái... xuyên cmn không!
Vân Dao Dao nghĩ đó đã là cực phẩm bất hạnh rồi, nhưng không, nàng lại còn xuyên vào một cái thân thể số khổ: cha mẹ chết giữa đường, thúc phụ ác độc, dân làng dị nghị, bị vu oan, bị đánh, bị thiêu sống, rồi bị ép cưới....
Vân Dao Dao: ???
Vân Dao Dao: "Cho hỏi cuộc đời này được viết bởi một biên kịch thù ghét xã hội hả?"
Đêm động phòng, tân lang được đồn là mắc bệnh nan y lại thật sự lên cơn. Khuôn mặt trắng như giấy, thở dốc như chó hấp nắng, trông như thật sự... sắp chết đến nơi.
Vân Dao Dao: ???
Vất vả cả đêm cứu được cái mạng "phu quân mới cưới" về, thử bắt mạch một cái, lại phát hiện người này có mạch huyền tế, nội tức như lan...
Vân Dao Dao: "Khoan đã... Đây là... nữ nhân?"
Vân Dao Dao: "Lại còn là mỹ nhân tuyệt sắc?"
Mỹ nhân: "???"
Vân Dao Dao: "Tốt! Bản cô nương chính là thích cái dạng này."
Văn án 2:
Trình Vãn Tịch vốn dĩ nghĩ rằng cả đời này sẽ một thân cô quạnh, sống như cái bóng, chết không ai hay. Thân thế bị giấu trong tối, kiếp này chẳng cầu có một nơi chốn gọi là "nhà".
Nhưng ai ngờ...
Vân Dao Dao: "Vãn Tịch... tha cho ta. Ngày mai ta còn phải châm cứu cho ba mươi sáu bệnh nhân, lại còn bốc thuốc,..."
Trình Vãn Tịch: "Tay nàng vẫn ổn chứ?"
Vân Dao Dao: "Ổn..."
Trình Vãn Tịch: "Vậy thì tốt. Ta đâu có động tay nàng, ta chỉ động tay ta."
Vân Dao Dao: "......"
Vân Dao Dao: "Là kẻ nào đồn nàng ấy mắc bệnh nan y a?"
Nhân vật chính:
Vân Dao Dao (云夭夭 - Yún Yāo Yāo) "Dao Dao" – xinh đẹp, yêu kiều.
Trình Vãn Tịch (程晚寂 – Chéng Wǎnjì) "Vãn Tịch" – hoàng hôn tĩnh mịch.
Giới thiệu ngắn gọn bằng một câu: Nàng ấy là thân nhân duy nhất của ta!
Tư tưởng triết học: Vận mệnh của một người là do chính người đó quyết định.
Hệ thống góp lời: Người tài có lòng ắt cuộc đời nở hoa, hệ thống này không buff, hệ thống cũng bận kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Lời tác giả:
Áng văn như một lời chúc chân thành gửi đến tất cả những bạn đang phải đơn độc chiến đấu một mình — nhằm giành lấy tự do, giành lấy linh hồn, giành lấy ước mơ, giành lấy con đường của riêng mình — rằng các bạn không cô đơn. Có rất nhiều người trên thế giới này cũng đang chiến đấu, tựa như tôi hay bạn, và tất cả chúng ta đều là bạn bè. Vậy nên bạn của tớ, tớ mong cậu sẽ không bao giờ lựa chọn từ bỏ chính mình.
Cân nhắc trước khi bình luận, những bình luận tấn công hoặc chỉ trích nhân vật chính sẽ bị khiếu nại và xóa bỏ.
Tam quan trong truyện không đại diện cho tam quan của tác giả.
Thích thì nhớ lưu truyện nha, hôn hôn mọi người ~
Ngôn Tình, Đô Thị, Ngược
Khuyết Danh
Tan làm trên đường về, thấy tiệm bánh có chiếc bánh kem dâu con gái thích, tôi liền mua một cái mang về.
Về đến nhà, tôi đặt bánh lên bàn, gọi chồng và con gái ra ăn, rồi xoay người vào nhà vệ sinh rửa tay.
Khi bước ra, chiếc bánh đã biến mất. Chồng tôi, quả phụ Vương Thiến và con gái đã chia nhau ăn sạch.
Con bé còn gắp phần đầu quả dâu đỏ mọng, ngọt nhất đút cho Vương Thiến:
“Mẹ Vương, phần này ngọt nhất, mẹ ăn đi!”
Vương Thiến cười tít mắt. Ba người quây quần thân thiết như một gia đình thật sự, còn tôi thì trơ trọi như kẻ ngoài cuộc.
Trên bàn, chỉ còn sót lại phần đế bánh bị bỏ dở.
Con gái hồn nhiên cười nói:
“Mẹ là người vô dụng nhất nhà, ăn phần đế là được rồi.”
Tôi tức đến bật cười, rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nhàn nhạt nhìn sang Lý Cường, tôi chỉ nói một câu:
“Ly hôn đi.”
Đôi mắt Lý Cường lập tức sáng rực, không hề do dự kéo tôi đến thẳng cục dân chính.
Vừa nhận được giấy chứng nhận ly hôn, anh ta đã ôm lấy Vương Thiến, vội vã rời đi, như thể sợ tôi đổi ý.
Còn tôi, ngược lại thở phào nhẹ nhõm — cuối cùng cũng có thể an tâm đi mua vé số rồi.
Tối hôm đó, tôi trúng tám triệu sau thuế.
Tôi cầm điện thoại, gọi đến một số đã khắc sâu trong trí nhớ:
“Cao Văn Cảnh, anh còn khỏe không?”
Ngôn Tình, Đô Thị
Khuyết Danh
Ngày tôi và Cố Cẩn Xuyên đi đăng ký kết hôn, anh lạnh nhạt nói với tôi: “Giữa chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, không có thực chất. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm tốt vai trò bà Cố, trừ tôi ra, em muốn gì tôi cũng có thể cho.” Tôi nghe lời, làm bà Cố suốt ba năm. Ba năm sau, Hứa Vi đưa tôi mười triệu, yêu cầu tôi rời khỏi Cố Cẩn Xuyên. Cô ta nhìn tôi, giọng điệu vừa khẩn cầu vừa đắc ý: “Cẩn Xuyên nói, hai người chỉ là nạn nhân của ân nghĩa đời trước, hôn nhân này vốn dĩ hữu danh vô thực. Bây giờ anh ấy muốn có một gia đình thật sự, muốn có con với người anh ấy yêu. Chị đã làm lỡ dở anh ấy ba năm rồi, mong chị có thể buông tay.” Thì ra… hắn đã sớm có người trong lòng. Tiếp tục chiếm giữ danh phận bà Cố này, quả thật tôi không còn tư cách nữa. Tối hôm đó, tôi đến thư phòng tìm Cố Cẩn Xuyên. “Năm đó, anh từng nói, tôi muốn gì cũng được… lời hứa ấy, bây giờ còn tính không?” Anh đặt tài liệu xuống, ngón tay thon dài tháo kính khỏi sống mũi, ánh mắt điềm nhiên nhìn tôi. “Tất nhiên. Em muốn gì?” Tôi siết chặt tập hồ sơ trong tay, cuối cùng đặt bản thỏa thuận ly hôn trước mặt anh. “Tôi muốn anh ký vào đây.”
Ngôn Tình, Nữ Cường, Sủng
Tịch Thước
Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ lại bị coi như đàn ông, ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.
Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn lại cũng nguội lạnh trái tim.
Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức.
Mãi đến khi bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia.
Hối hận không kịp!
Chết cũng không nhắm mắt!
Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn.
…
Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia.
Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già!
Khi một mình khó địch nổi bốn bàn tay, người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về!!
Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo:
“Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng ta ly hôn! Con gái tôi mang đi.”
Nào ngờ, người đàn ông cao lớn, hiên ngang ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô:
“Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!”
Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Dị Năng, Nữ Cường
Cẩm Thành Lí
(Mạt thế | Trọng sinh | Không gian | Độn hóa | Nữ cường | Sủng vật)
Thiên tai bùng nổ—mưa đỏ ngập úng, nắng cháy da , sương độc mù trời, mưa axit ăn mòn, băng giá thấu xương, động đất, sóng thần... Mạt thế kéo đến, nhân loại rơi tuyệt vọng.
An Nam trong kiếp giãy giụa sống sót suốt bốn năm giữa địa ngục nhân gian, cuối cùng chết thảm với đầy oán hận: cha ruột vứt bỏ, bằng hữu phản bội, kẻ thù bủa vây.
Mở mắt nữa, cô trở khi mạt thế giáng xuống!
Kiếp , cô nắm chắc tiên cơ, tận dụng gian tùy tích trữ điên cuồng: vật tư, mỹ thực, dược phẩm, vũ khí... Tất cả quét sạch chừa!
Người khác vì một ổ bánh mì mà chém giết tranh đoạt, cô nhà ăn bò bít tết, nhấm nháp rượu vang, tiện tay sủng cẩu.
Tra nam tiện nữ? Trà xanh bạch liên? Hàng xóm tâm cơ? Ai dám động cô—chặt tha, đánh đến kêu cha gọi ! Nữ chính điên cuồng, sát phạt quả quyết, bá khí tung hoành, ngứa mắt thì chiến!
(Có CP, nam chính cường đại kém, song kiếm hợp bích – cùng nàng tung hoành mạt thế!)
Cổ Đại, Khác
Tước Đăng Ca
GẢ CHO ĐƯỜNG HUYNH CỦA PHU QUÂN ĐÃ MẤT
Tác giả: Tước Đăng Ca
Oanh Ca đã ôm bài vị bước vào cửa Trọng gia.
Về sau, nàng cùng mẹ chồng là Lưu thị được đón về Trọng gia ở kinh thành. Lưu thị không ưa nàng, thế nhưng lại muốn nàng lưu lại hậu duệ cho phu quân quá cố.
Oanh Ca chỉ cảm thấy mẹ chồng mình điên rồi!
Nào ngờ mẹ chồng lại lấy cái chết ra để ép buộc, khiến cho Trọng gia Đại thiếu gia phải cùng nàng chung phòng.
Trước mặt người ngoài, Trọng gia Đại thiếu gia là người đoan trang chính trực, phong thái thần tuấn.
Oanh Ca chỉ cảm thấy hắn khó lòng gần gũi, nào ngờ chính hắn lại là người giúp nàng thoát khỏi khốn cảnh, tương trợ nàng rất nhiều.
【Song khiết | 1vs1 | Kết thúc viên mãn】
△ Tình cảm giữa nam nữ chính chỉ được miêu tả sau khi mối quan hệ thân tộc giữa họ được xóa bỏ.
Thể loại: Hào môn thế gia, Tình hữu độc chung, Tình yêu ngang trái, Nhân duyên tình cờ
Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường, Điền Văn, Cổ Đại, Sủng
Yến Kinh Hoan
Thương Vãn – Nữ Cường Nhân từng tung hoành giữa mạt thế, sát tang thi như chém rau, đầu đội trời, chân đạp đất – vậy mà vừa mở mắt đã thấy bản thân xuyên tới Đại Chu triều, trở thành tam thiếu phu nhân của Lục gia, một đại hộ giàu có nức tiếng ở huyện Đông Ninh.
Tưởng đâu vận may đổi đời, sắp hưởng chút phú quý an nhàn, nào ngờ chưa kịp ấm chỗ, tai họa ập xuống đầu:
Phu quân bị tống ngục vì đầu độc huyện lệnh, Lục gia lập tức sợ bị liên lụy, không chút lưu tình đoạn tuyệt quan hệ, đuổi nàng ra khỏi nhà, một đồng cũng không bố thí.
Bên cạnh chỉ còn một bé gái mới tròn một tuổi – nữ nhi nàng, Tiểu Viên Viên – còn đang oe oe đòi bú, cùng hai người hầu thất thần không biết nương vào đâu. Ba người chui rúc trong căn nhà tranh rách nát: mái dột, tường thủng, chuột chạy loạn xạ, không còn nổi một hạt gạo – đói đến mức nhìn nhau cũng nghe tiếng bụng réo.
Nhưng Thương Vãn không biết sợ là gì. Từng sống trong mạt thế ăn thịt uống máu, chút khốn khó này tính là gì? Nàng xách giỏ tre vào núi, tay không bắt gà rừng, nướng thỏ hoang, bắt cá suối – không một món nào thoát khỏi tay nàng!
Kẻ có tiền tới bắt nạt?
Nhà chồng trở mặt đòi bòn rút?
Thương Vãn chẳng buồn nhiều lời – xắn tay áo lên là đánh!
Dựa vào linh tuyền trong không gian, nàng bắt đầu xây dựng lại cuộc đời: trồng thảo dược, chữa bệnh cứu người, mở tiệm thuốc, lập thương đội, gầy dựng danh tiếng, một đường làm giàu không ai ngăn nổi!
Thổ phỉ cản đường? Đánh!
Sơn tặc cướp bóc? Đánh!
Tiểu nhân giở trò sau lưng? Tiếp tục đánh!
Mà đâu chỉ mình nàng, Tiểu Viên Viên tuy chân ngắn nhưng lanh lẹ, thấy ai dám động tới mẹ liền lao lên trước, một cước đá bay hán tử cao bảy thước, hét to:
“Không được ức hiếp nương thân ta!”
Nam chính là một thư sinh yếu ớt, sắc vóc tựa mỹ nhân, nhưng ra tay tàn nhẫn vô tình, không chớp mắt bẻ gãy cổ kẻ địch. Đánh xong còn thong thả cúi người lau sạch vết máu trên giày – đôi giày do nương tử tặng, không thể để dính bẩn.
Hai người hầu đi theo cũng không tầm thường, vung đao chiến đấu chẳng kém ai:
“Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi! Mấy việc đánh nhau này, cứ để bọn ta lo!”
Thương Vãn khoanh tay nhìn một đám người tranh nhau ra trận vì mình, chỉ đành xoa cằm cảm thán:
— Nước linh tuyền quả thực hữu hiệu. Cho uống tiếp!
Đô Thị, Đam Mỹ, Khác, Sủng
Đồng Nam_tn
Top star giới eSports công bụng dạ thâm sâu × họa sĩ fan duy idol ngoài ngoan trong kiêu ngạo thụ
Tạ Trình (Riven) × Hứa Miên (@Yuumi_Starry)
【Nhân vật】
Tạ Trình (công)|Tuyển thủ đi rừng chính thức của đội Sword · ID: Riven|Ngôi sao số một giới eSports · thao tác tàn bạo · thâm trầm mưu tính · tính chiếm hữu mạnh mẽ
Hứa Miên (thụ)|Họa sĩ nổi tiếng trong fandom · Toàn bộ nền tảng ID: @Yuumi_Starry|Fan duy nhất của Riven · ngoài ngoan ngoãn, trong kiêu ngạo · “máy sản xuất fan-content”
Ngôn Tình, Cổ Đại
Hi Vân
Ninh gia cùng Yến Quốc Công phủ từ sớm đã ước hẹn sẽ kết thông gia với nhau. Trưởng bối hai bên đã bàn bạc với nhau, quyết định sẽ định mối hôn sự này cho trưởng tỷ của Ninh Yến.
Thế nhưng, khi trưởng tỷ đến tuổi cập kê, nàng ấy lại lọt vào mắt xanh của Tam hoàng tử. Hoàng đế biết được liền hạ chỉ ban hôn cho trưởng tỷ làm Vương phi cho Tam hoàng tử.
Vậy là, mối hôn sự với Yến Quốc Công phủ lại rơi vào tay Ninh Yến.
Ninh Yến từ nhỏ lớn lên dưới cái bóng quá đỗi rực rỡ của trưởng tỷ. Trong kinh thành, ai chẳng biết tam tiểu thư Ninh gia là một cô nương miệng lưỡi vụng về, ngoài dung mạo xinh đẹp hơn người ra thì chẳng còn điểm nào nổi bật.
Sau ngày thành thân, Ninh Yến và Yến Linh phu thê hai người tuy sống cùng nhau nhưng bằng mặt chẳng bằng lòng.
Ninh Yến biết rõ, Yến Linh vẫn còn vương vấn trưởng tỷ của nàng. Không sao, nàng vốn cũng chẳng ưa gì Yến Linh. Dù vậy, vì e ngại thế lực hiển hách của Yến Quốc Công phủ nên Ninh Yến đành an phận làm một hiền thê, ngày ngày tận tâm hầu hạ phu quân, quản lý chu toàn việc trong phủ, hiếu thuận với trưởng bối...
...
Trong mắt Yến Linh, tiểu thê tử mà hắn miễn cưỡng cưới về tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, dung mạo xinh xắn. Nàng chăm sóc cho hắn từng li từng tí vô cùng chu đáo, bảo sao thì nghe vậy, chỉ đi đông nhất định sẽ không dám đi tây...
Nhất định là vì trong lòng nàng có hắn.
Mãi cho đến một buổi yến tiệc trong cung, hắn đã chính tai nghe thấy nàng cùng người khác cười nói rộn rã, cạn chén hàn huyên. Trong hơi men của rượu, nàng buông lời vui vẻ:
“Đùa gì chứ, ta làm sao thích cái tên đầu gỗ đó được? Người ta thích chính là... thiếu niên ngọc thụ lâm phong ở kinh thành...”
Sắc mặt Yến Linh lập tức tái mét. Từ đó về sau, hắn âm thầm quan sát tiểu thê tử của mình.
Thì ra, nàng yêu thích những món ăn ngon, là một tiểu cô nương vô cùng sành ăn...
Thì ra, nàng chẳng hề miệng lưỡi vụng về, gặp người mình thích thì sẽ thao thao bất tuyệt...
Thì ra, nàng chẳng hề dịu dàng ngoan ngoãn, có thể động thủ thì chắc chắn sẽ không động khẩu...
...
Thì ra, nàng chưa từng thích hắn...
Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Nữ Cường
Vạn Hạ
Cơ Vô Song vốn là Bất Diệt Kiếm Tôn trấn áp Thần Ma, lại bị người thân phản bội, thân tử cốt vong. Một buổi sớm trọng sinh, nàng thế nhưng bị moi mất Linh Cốt, biến thành tiểu phế vật không thể tu luyện! Phế vật thì đã sao? Nàng vẫn là bảo bối trong lòng các Sư phụ!
Nhưng quay đầu nhìn lại, mới phát hiện đệ tử và đồng môn nhà mình thế mà đều là “con cưng của thiên đạo”?
Đại Sư phụ đệ tử thiên tư thông tuệ, y độc vô song, có thể khiến yêu ma quỷ quái nghe tên đã sợ mất mật. Nhị Sư phụ phong hoa tuyệt đại, đệ tử dưới trướng đều là nhân trung long phượng. Tam Sư phụ, đệ tử dưới trướng người nào không phải đại khí vân tu, lại còn được các tiên môn tranh nhau cầu thân? Còn có Tứ Sư phụ, Ngũ Sư phụ… đệ tử truyền nhân của bọn họ, một người so với một người càng thêm khủng bố!
Đơn giản chính là đưa Linh Cốt, đưa cơ duyên, thậm chí đưa cả tính mạng!
Cơ Vô Song nổi giận ngút trời, áo bào tung bay, tiện tay nhấc lên là quét sạch một đám, đánh chết cũng không sao, dù sao dưới Địa phủ cũng có người của nàng.
Cuối cùng, thiên tài của Ngũ đại tiên tông toàn bộ hỗn chiến trọng sinh, từng trận quyết đấu rung động muôn giới!
Mà vị tiểu sư muội phế vật này, lại trở thành chí bảo hiếm có của Vạn giới.
Nữ Cường, Cổ Đại
Lạc Vị Ương
Ta bị phủ Tể tướng dùng loạn côn đánh đuổi ra khỏi cửa, khi thân mang trọng bệnh, sắp không qua khỏi giữa cơn mưa lớn, thì một thư sinh đã nhặt ta về nhà.
Hắn chẳng chê ta dơ dáy cũng chẳng bảo ta ngu ngốc, chỉ lặng lẽ chăm sóc ta, còn giống người câm hơn cả ta.
Thương thế vừa lành, ta định cáo biệt thư sinh, hắn lại ra ngoài sắm sửa hành lý giúp ta, nhưng suốt một đêm cũng chẳng trở về.
Ta đi tìm hắn, mới phát hiện hắn bị người đánh gãy cả hai chân, ném bên đường chờ c.h.ế.t.
Hắn trông thấy ta, thoáng ngây dại một khắc, trên mặt lộ ra mấy phần tiếc nuối.
"Chi Chi, sao nàng chưa đi? Nàng nên đi rồi mới phải."
Ta cũng muốn hỏi, vì cớ chi ta vẫn chưa đi?
E rằng trong lòng còn sót lại hai phần lương thiện, khiến bước chân chẳng nhấc nổi, chẳng tránh khỏi thị phi.
Ta lôi hắn về nhà, tận tình chăm sóc.
Chẳng bao lâu, hắn bình phục. Cả ta lẫn hắn đều chẳng nhắc đến chuyện rời đi nữa.
Về sau, hắn đỗ đầu bảng vàng, trong điện thí được phong làm Trạng nguyên, sắp sửa công thành danh toại.
Thế mà hắn lại quỳ xin bệ hạ tra xét tận tường vụ án phế thái tử năm xưa.
Bệ hạ nổi giận, tống hắn vào ngục, đày ra biên cương.
Ta không có tiền, chẳng thể vào ngục, chỉ đành đứng đợi ngoài cửa thành, mong được gặp hắn, để hỏi cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Song từ bình minh đến hoàng hôn, ta cũng chẳng đợi được hắn.
Về sau nữa, ta tiến cung, trở thành thư đồng bên cạnh Ngũ công chúa.
Lúc ấy ta mới hay, năm đó trong ngục có một thư sinh, lấy cái c.h.ế.t để tỏ lòng trung thành, đập đầu c.h.ế.t trên bức tường dính đầy m.á.u trong ngục, nên dĩ nhiên không có sai dịch nào áp giải phạm nhân ra khỏi cửa thành.
Ngôn Tình, Đô Thị, Khác, Sủng
Tàng Châu
Tác giả: Tàng Châu
Tran / Editor: AI_Sapoche
Beta: AI_Mộc Lan
Thể loại: Hiện đại, HE, Sủng Ngọt, Khiếm khuyết, Duyên trời tác hợp, Góc nhìn nữ chính, Sạch, Chữa lành, Ấm áp, Nghiệp giới tinh anh
Độ dài: 101
Giới thiệu
Nam Chi đã dành dụm được mười nghìn nhân dân tệ, dự định mua một chú mèo. Khi đang trò chuyện với chủ cửa hàng qua điện thoại, cô vô tình nghe thấy bên cạnh có người đang bàn tán về một chàng trai nằm ở giường bệnh số 1023.
Nghe nói, cậu thanh niên này mồ côi cha mẹ được chú thím nuôi dưỡng. Vừa mới tốt nghiệp, ở tuổi bắt đầu sự nghiệp và kiếm tiền, không may trong một lần cứu người, anh đã mất cả đôi chân. Chú thím thấy anh trở nên vô dụng, không còn giá trị để lợi dụng nên đã lặng lẽ bỏ rơi anh ở bệnh viện, không tiếp tục chi trả viện phí và không còn quan tâm đến anh nữa.
Cảnh sát đã can thiệp nhiều lần, bạn bè và người thân cũng cố gắng giúp đỡ, nhưng không mấy hiệu quả. Ủy ban khu phố cùng một số người hảo tâm đã đến quyên góp được một số tiền, cộng thêm tiền bảo hiểm, nhưng vẫn còn thiếu mười nghìn tệ để trả viện phí.
Nam Chi nhìn sang giường bệnh, thấy người thanh niên có mạch máu rất nhỏ, bị châm kim nhiều lần mà vẫn không lấy được máu. Cánh tay anh giờ đầy những vết kim. Khi điều dưỡng trưởng đến kiểm tra, cô đã khẩn khoản nhờ anh đừng báo cáo, và chàng trai ấy đã giúp cô che giấu điều này.
Mười nghìn tệ – thực ra vẫn chưa đủ để mua mèo, cô còn phải tiết kiệm thêm từ tiền sinh hoạt. Nhưng nếu để cứu một người sắp bị đuổi khỏi bệnh viện, không có khả năng tự mưu sinh, thì số tiền đó lại quá dư dả.
Nam Chi quyết định dùng mười nghìn tệ để trả viện phí cho anh, sau đó đưa anh về nhà mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Thậm chí, thân thích và chú thím của anh còn vô cùng cảm kích vì cô đã nhận nuôi anh và cam kết sẽ không bao giờ quấy rầy hai người.
Mười nghìn tệ, một số tiền đã kết thúc mọi mối quan hệ trước đó. Từ nay, anh hoàn toàn thuộc về cô.
Thế giới này đối xử với anh không hề tốt, nhưng cô thì khác. Cô dành cho anh sự dịu dàng, và anh đáp lại bằng cả tấm lòng.
Sau này, chàng trai ấy sẽ trở thành một lập trình viên xuất sắc, tự mình học hỏi và vươn lên. Tất cả số tiền anh kiếm được đều mang về cho cô gái đã vươn tay giúp mình.
Đây là truyện dành cho những người yêu thích thể loại tình yêu thuần khiết. Không cần hỏi liệu có phải song C hay không, chắc chắn là vậy rồi!
Những người thích phê phán, gán ghép, hay áp đặt ý nghĩa không cần thiết cho truyện thì đừng nên đọc. Truyện này chỉ đơn giản là một câu chuyện cuộc sống hàng ngày và chữa lành.
Một câu tóm tắt: Anh ấy từ đầu đến cuối đều thuộc về cô.
Lập ý: Nắm tay đồng hành, một đời một kiếp một đôi.
Ngôn Tình, Đô Thị, Khác, Sủng
Chung Hàng
Tác giả: Chung Hàng
Tran / Editor: AI_Mâm đa quả
Beta: AI_Tử Đinh Hương
Thể loại: Hiện đại, HE, Thanh xuân vườn trường, Sủng Ngọt, Nhẹ nhàng, Góc nhìn nữ chính
Độ dài: 45
Giới thiệu
Vân Miên thích đàn anh Hứa Khanh Niên hơn cô hai khóa.
Hứa Khanh Niên trông khá đẹp trai, tính cách tốt, gia cảnh cũng tốt, khi nhận ra mình có tình cảm khác thường với anh, Vân Miên đã xin cố vấn từ cô bạn thân Mạnh Nịnh tự xưng là chuyên gia tình yêu.
Mạnh Nịnh nói với cô rằng, nếu muốn theo đuổi một chàng trai, thì đầu tiên phải học được cách “lạt mềm buộc chặt”, không thể quá chủ động, nhưng cũng không thể để mất quyền chủ động.
Vân Miên gật đầu, chỗ hiểu chỗ không, sau đó vụng về gửi một câu hỏi vạn năng qua WeChat cho Hứa Khanh Niên để thử: [Bạn của em thích anh, cô ấy nhờ em hỏi xem anh thích mẫu con gái như thế nào?]
Hứa Khanh Niên: “…”
Sao anh lại có cảm giác cô gái mà anh thích có vẻ… ngốc nghếch vậy nhỉ?
…
Trước khi gặp Vân Miên, Hứa Khanh Niên chưa từng tin vào bốn chữ tình yêu sét đánh, nói thẳng ra thì chẳng qua đó cũng chỉ là thấy sắc nổi lòng tham mà thôi.
Sau khi gặp Vân Miên, bất kể chuyện gì liên quan đến cô cũng đều khiến trái tim anh rung động.
# Anh không tin tình yêu sét đánh, nhưng khi gặp em rồi, tất cả mọi thứ liên quan đến em đều thật đáng yêu, khiến trái tim anh mềm nhũn #
Tiểu tiên nữ ngoan ngoãn x Đàn anh dịu dàng tâm cơ
Bách Hợp, Cổ Đại, Khác
Thủ Nguyệt Nô
Tác phẩm: Thừa Tướng Đại Nhân Ngự Thê Có Đạo
Tác giả: Thủ Nguyệt Nô
Thể loại truyện: Nguyên sang - bách hợp - giả tưởng lịch sử - tình yêu - niên hạ - yêu sâu sắc - ngọt văn - triều đình - ABO
Thị giác tác phẩm: Chủ công
Nhân vật: Thịnh Thập Nguyệt, Ninh Thanh Ca
Văn án
Mọi người trong thiên hạ đều biết, Cửu Công Chúa Thịnh Thập Nguyệt của hoàng tộc là một kẻ ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, bị xem là thứ phế vật đứng chót bảng trong hàng ngũ Càn Nguyên.
Khác hẳn với đám hoàng tử suốt ngày tranh giành ngôi báu, Thịnh Thập Nguyệt chỉ biết huấn luyện chim ưng, dắt chó đi săn, chẳng biết thi thư là gì.
Trong khi người ta thì làm thơ, học binh pháp, nàng lại suốt ngày chơi gà chọi, xem hí khúc, tối đến còn đi thả câu ở thanh lâu, vung ngân phiếu như rác, ngày ngày mộng tưởng sau này sẽ được phong vương, rồi dọn đến đất phong mà sống những tháng ngày tiêu dao tự tại.
Ai ngờ đâu, không biết kẻ trời đánh phương nào ngứa mắt, lại lén thượng tấu một bản tố cáo.
Hoàng đế nghe xong giận đến đập bàn, phán một câu: “Chọn vài vị Khôn Trạch thích hợp, gả cho nàng một người làm chính thê để quản thúc.”
Cái này sao được!
Đêm đó Thịnh Thập Nguyệt liền chạy vào thanh lâu lớn nhất Biện Kinh, say xỉn mơ mơ màng màng kéo ngay hoa khôi bên cạnh, người kia vốn chỉ là một nhạc sư nhất quyết muốn cùng người ta... qua một đêm xuân tiêu.
Trướng hồng hương ấm, mái tóc đen như tơ rũ xuống má, mùi tin tức tố thoảng nhẹ khiến người ta ngây ngất. Mọi thứ đều rất tuyệt vời, ngoại trừ chuyện... nàng Thịnh Thập Nguyệt, bị một Khôn Trạch đè ra như vậy như vậy...
Mãi đến khi ánh nắng chiếu vào phòng, Thịnh Thập Nguyệt mới uể oải tỉnh dậy, mơ màng quay đầu, vừa nhìn đã trợn tròn mắt.
Người đang nằm trong lòng nàng, dung mạo thanh lãnh như sương tuyết, khí chất trầm tĩnh như hồ sâu, cho dù đang ngủ say vẫn toát lên vẻ thanh tú siêu phàm. Không ai khác, chính là vị Thừa Tướng Đại Nhân được dân chúng kính yêu, được hoàng hậu tín nhiệm, được xem là cột trụ quốc gia của Lương quốc.
Điều chết người nhất là nàng ấy lại là Khôn Trạch đỉnh cấp duy nhất hiện tại của Lương quốc!
Người mà khắp thiên hạ đều tin chắc sẽ trở thành thái tử phi, rồi làm hoàng hậu tương lai!
Với các hoàng tử khác thì đây đúng là thiên đại hỷ sự, nhưng với Thịnh Thập Nguyệt thì chẳng khác gì lưỡi đao treo cổ!
Nhớ lại vô số lần trước, đối phương luôn nhíu mày nhìn nàng, trách nàng không đứng đắn...
Thịnh Thập Nguyệt chỉ thấy mắt tối sầm lại, còn men rượu chưa tan, mệt mỏi rã rời, bị dọa đến hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Tỉnh lại lần nữa, trên người đã khoác hồng bào hôn phục.
Vừa quay đầu, vị thừa tướng đại nhân thanh lãnh như ánh trăng kia đang ngồi nơi mép giường, nhìn nàng mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, ta vừa nghĩ ra vài điều trong gia quy. Mời ngươi chuẩn bị ghi nhớ.”
“Thứ nhất, từ nay phải nghiêm túc học hành. Cầm kỳ thư họa, cưỡi ngựa bắn cung, sáu môn cơ bản không được thiếu. Thứ hai, không được bước chân vào thanh lâu nữa. Thứ ba...”
Nghe được mấy câu, Thịnh Thập Nguyệt mặt mũi đầy tuyệt vọng, bèn chọn cách... đập đầu vào tường!
“Bịch” một tiếng vang lên nàng không chết, ngược lại còn khiến dân gian lan truyền thêm một lời đồn mới...
Một phế vật ăn chơi trác táng, dục vọng nổi lên ngay đêm thành thân, định khinh bạc Thừa Tướng Đại Nhân. Ai ngờ đại nhân liều mạng chống cự, cuối cùng đập đầu vào tường.
Dân chúng nghe xong vỗ tay rần rần, đồng thanh tán thưởng thừa tướng thanh cao tiết liệt, đồng thời tiếc nuối trời xanh không có mắt, sao không đập chết luôn cái phế vật kia cho xong!
Thịnh Thập Nguyệt lúc ấy đang quỳ gối trước bàn tính vàng, nghiêm túc thắc mắc.
“Các ngươi biết rõ là đêm động phòng, ta sàm sỡ chính thê tử của mình, vậy có gì sai?!”
...
Khoan đã!
Nương tử ơi! Ta thật lòng chỉ muốn làm cá mặn nằm phơi nắng thôi, không hề muốn tranh vương đoạt vị gì hết á!
---
Công chúa ăn chơi trác táng niên hạ công × Thừa tướng đại nhân lạnh lùng dụ thụ, cách biệt tuổi tác 6 tuổi
Thế giới phân hoá:
Càn Nguyên = Alpha
Khôn Trạch = Omega
Trung Dung = Beta
Không có tệp đính kèm ✅
Một câu tóm tắt: Bàn tính vàng quỳ vẫn là tốt nhất, bàn tính bạc... hay cộm chân lắm!
Thông điệp: Ăn năn cải tà quy chính, sống tích cực hướng thiện.
Editor: Bộ này H nhiều lắm nha, viết chắc tay, phải nói là cuốn 🥰
