Truyện đã hoàn thiện
Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngược, Sủng
Tĩnh Mộc Noãn Dương
Tô Diệu Y sinh ra trong một vùng đất tràn ngập sắc phù dung, dung mạo khuynh thành, khiến bao thư sinh trong huyện say mê. Ai ai cũng coi nàng là ánh trăng sáng trong tim, nhưng nàng lại chỉ chung tình với chàng trai tuấn tú mà mình nhặt về. Ngoài hắn ra, nàng không muốn lấy ai khác.
Thế nhưng, đêm trước ngày thành hôn, vị hôn phu của nàng lặng lẽ rời đi, để lại nàng trở thành trò cười cho cả huyện.
Mấy tháng sau, hai người gặp lại ở Lâm An.
Thanh niên ngồi trên kiệu sơn son khảm ngọc, dáng vẻ thanh lãnh, kiêu ngạo, tiền hô hậu ủng. Rõ ràng trông thấy Tô Diệu Y, nhưng ánh mắt chỉ lướt qua, không hề có ý định nhận người quen.
Lúc ấy, nàng mới biết vị hôn phu của mình là Dung Giới, trưởng công tử nhà họ Dung. Tổ tiên ba đời đều là tể tướng, mẫu thân lại là huyện chúa. Nhân vật như vậy, sao có thể là người mà một nữ nhi nhà thương nhân như nàng dám mơ tới?
Nhưng Tô Diệu Y vẫn một mình xông vào Dung phủ.
Hôm đó đúng dịp huyện chúa tổ chức tiệc mừng thọ, họ hàng thân thích, khách khứa đông đủ. Trước mặt bao người, nàng lấy ra tín vật đính ước của hai người, nước mắt rơi như mưa.
Mọi người đều cho rằng nàng không biết thân biết phận, muốn lấy tình cũ để ép Dung Giới cưới mình.
Không ngờ, nàng vừa nức nở vừa nói:
“Lúc trước công tử từng nói, ân cứu mạng không gì báo đáp, liền kết bái huynh muội với Diệu Y, sau này có thể nương tựa lẫn nhau… Giờ còn giữ lời chứ?”
Khoảnh khắc ấy, cả sảnh đường lặng ngắt như tờ.
Dung Giới ánh mắt khẽ dao động, ngón tay siết chặt chén rượu, suýt nữa làm vỡ nát.
*****
Tô Diệu Y có nhan sắc khuynh thành, nhưng lại là một kẻ tham tiền.
Sau khi bị vị hôn phu bội bạc, nàng mang theo ngân phiếu cùng danh nghĩa nghĩa nữ nhà họ Dung, vui vẻ mở tiệm sách. Nhưng tiệm của nàng không bán tứ thư ngũ kinh, chỉ chuyên kinh doanh chuyện bát quái chốn quan trường và giai thoại phố phường.
Ba năm sau, tiệm sách của nàng trải khắp thiên hạ, người đến cầu thân nhiều đến mức đạp vỡ cả ngạch cửa.
Thứ nhất, vì nàng giàu có bạc triệu.
Thứ hai, vì phía sau nàng có một nghĩa huynh – Tể tướng trẻ tuổi Dung Giới.
Trong phủ tể tướng, Dung Giới nhìn danh thiếp của những kẻ cầu thân, lạnh lùng ném vào lửa.
Tô Diệu Y khoanh tay đứng nhìn hắn nổi điên, không hề cản lại, chỉ thản nhiên hỏi:
“Huynh trưởng có chọn được ai thích hợp chưa?”.
Dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt Dung Giới trở nên tối tăm khó lường.
“Vi huynh thì sao?”.
“Ngàn cái tốt, vạn cái hay…”
Nàng cười rạng rỡ.
“Chỉ tiếc, Tô Diệu Y ta không ăn cỏ cũ.”
Ngôn Tình, Đô Thị, Khác, Sủng
Tử Thiếu Ngôn
Từ đại học đến đô thị.
Quyển một thời đại học, quyển hai đô thị.
Dương Hồng Quyên và Viên Phi khi còn đi học cũng rất ngọt ngào, nhưng sau này cũng như bao người khác, chia tay.
Sáu năm sau, Viên Phi gặp lại Dương Hồng Quyên trên máy bay.
Lần này anh là hành khách có thẻ bạch kim, còn cô lại là tiếp viên hàng không khoang hạng nhất.
Có điều, chỉ một mình anh nhận ra cô, còn cô thì không.
Khi máy bay sắp hạ cánh, tiếp viên trưởng có hỏi anh là tiếp viên có đối xử tốt với khách hàng không.
Giọng anh hài lòng nói: “Bình thường.”
Trong hãng hàng không này, nếu có khách hàng thẻ bạch kim phản hồi lại là không hài lòng, trong ghi chép của phi hành đoàn, Dương Hồng Quyên sẽ bị đánh không đạt yêu cầu
Cô tra tên của hành khách thẻ bạch kim kia mới phát hiện, thì ra đó là bạn trai cũ của mình.
Sau khi máy bay hạ cánh, hai người lại một lần nữa gặp nhau. Viên Phi giả vờ không quen biết, cứ thế lướt qua vai nhau. Dương Hồng Quyên gọi anh lại: “Anh không cần phải giả vờ không quen tôi.”
Viên Phi ngước mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Nhớ tôi sao?”
Nhân vật chính của bộ truyện lần này là Dương Hồng Quyên và Viên Phi. Đây cũng là cặp phụ trong bộ truyện “Đợi Em Trở Về Sẽ Nói Yêu Em”.
Ngôn Tình, Đô Thị, Khác
Khâm Điểm Phế Sài
Tác giả: Khâm Điểm Phế Sài
Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
Độ dài: 103 chương + 15 ngoại truyện
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, thanh mai trúc mã, nam chính mỏ hỗn mềm lòng x nữ chính ngoan xinh yêu, nhẹ nhàng, ngọt ngào, SC, HE
Giới thiệu
Anh là ác quỷ, và cũng là món quà.
Tin tốt: Không ai biết cô thầm yêu anh trai mình.
Tin xấu: Anh trai cô là đồ cà chớn.
“Con trai có em gái sẽ không lắp giỏ đựng đồ ở yên sau xe đạp.”
Note: Nam nữ chính không cùng huyết thống và hộ khẩu.
Tóm tắt một câu: Cặp anh em “hờ” yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Chủ đề: Tình yêu sâu đậm nảy mầm từ thuở thiếu thời.
Ngôn Tình, Sủng
Nhĩ Đông Thỏ Tử
Giới thiệu
1.
Kỳ thi đại học kết thúc, Từ Chi trở thành con ngựa chiến lớn nhất của trường trung học Duệ Quân, không ngờ vì vậy mà cô sắp mất đi một đoạn tình cảm.
Cũng vào mùa hè năm ấy, cô gặp Trần Lộ Chu, một anh chàng đẹp trai vô lại.
Từ Chi cảm thấy Trần Lộ Chu rất dễ gần, bạn bè xung quanh cô thì khiếp sợ, rõ ràng cậu ta chính là một người vô cùng kiêu ngạo đó.
Trần Lộ Chu nghĩ rằng Từ Chi muốn theo đuổi mình, bạn bè xung quanh anh cũng khiếp sợ, rõ ràng cô ấy đã có bạn trai.
Từ Chi: Tớ cảm thấy cậu ấy rất có thể là anh trai đã thất lạc nhiều năm của tớ.
Trần Lộ Chu: Làm sao tôi biết được, con mẹ nó tôi cũng rất bực mình, rõ ràng đã có bạn trai rồi cơ mà.
2.
Trần Lộ Chu là một đại thiếu gia, bên cạnh đều là đám bạn xấu không màng thế sự, Từ Chi coi như cũng nằm trong đám bạn đó của anh.
Dù là Trần Lộ Chu nửa đêm dẫn Từ Chi đi ăn khuya, bao cả rạp chiếu phim tư nhân xem phim với cô, nhưng Trần đại thiếu gia vẫn nói: “Chỉ là bạn mà thôi.”
Từ Chi cũng rất an phận, không vượt quá ranh giới nửa bước. Sau đó, Từ Chi phát hiện người vượt quá ranh giới không phải cô mà là Trần Lộ Chu, cô cực kỳ khó hiểu, đang do dự xem có nên giữ khoảng cách với Trần Lộ Chu hay không, không ngờ Trần Lộ Chu thế mà còn thi đỗ cùng trường đại học với cô.
Chị gái cùng phòng hỏi, “Anh đẹp trai này là ai vậy?”
Từ Chi: “Bạn em.”
Trần Lộ Chu: “Ừ, là một người bạn tặng xe cho cô ấy.”
Từ Chi: “…”
Bạn cùng phòng kinh hãi, đánh hơi được mùi nhiều chuyện.
“Nói mờ ám như vậy làm gì, cũng chỉ là một chiếc xe đạp hỏng, hay để tôi đưa tiền cho cậu nhé?” Từ Chi nói.
“Từ lúc biết đi xe đạp, tôi đã biết giữ khoảng cách với con gái như thế nào. Một người đàn ông giữ mình trong sạch như tôi không hiểu sao lại dính lấy cậu cậu hai tháng…. ” Trần Lộ Chu đút hai tay vào túi, cằm hướng về phía chiếc xe đạp địa hình được lau chùi cẩn thận đặt bên ngoài, nói bên tai cô: “Thu chút tiền của cậu hẳn là được nhỉ?”
Ngôn Tình, Đô Thị, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường, Sủng, Hệ Thống
Kiết Dữ Lộc
Cô phát hiện mình là người qua đường bia đỡ đạn trong một quyển truyện giới giải trí, mà anh trai Lục Minh Tự là nam phụ thứ N yêu nữ chính.
Sau khi anh trai tham gia show sống còn nơi hoang dã, ăn không no ngủ không đủ, mỗi ngày đều lo lắng cái ăn, danh tiếng ngày càng xấu.
Không bao lâu sau nhà họ Lục cũng xuống dốc.
Để thoát khỏi vận mệnh, Lục Dạng quyết định cùng anh trai tham gia show sinh tồn.
Trước khi quay show---
Lục Minh Tự nói, “Em gái tôi từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, mềm yếu không thể tự lo liệu, có gì không được mong mọi người lượng thứ."
Sinh tồn ngày đầu tiên, Lục Dạng cầm phi tiêu, chỉ nghe thấy một tiếng vút, phi tiêu bay xuyên qua camera, bắn vỡ ống kính.
Cư dân mạng: Đạo diễn! Chiếu lại đi!
Sinh tồn ngày tiếp theo, Lục Dạng phản ứng nhanh chóng, ra tay chính xác, tàn nhẫn nắm đầu rắn đuôi rắn, mắt không chớp một cái.
Mắt chó bằng titan của đám cư dân mạng trừng lớn: Này mà kêu mềm yếu, không thể tự lo cho mình hả?
Quay show ngày thứ N, mọi người phát hiện, thăm dò địa hình, xuống biển bắt cá, thu hoạch con mồi…… cái gì Lục Dạng cũng biết, kỹ năng sinh tồn 100 điểm!
**
Có paparazzi chụp được cảnh Lục Dạng vô cùng thân mật với người đàn ông xa lạ, hai người ngồi trong xe ôm hôn nhau, mà chiếc xe kia bị bóc ra là của người đàn ông đẹp trai xuất thần trong giới giải trí - Giang Nghiễn Chu.
Toàn mạng vội vàng hô hào: Lục Minh Tự mau về đi! Bạn thân anh sắp biến thành em rể rồi!
Lục Minh Tự bị tên đàn ông tâm cơ nào đó đưa đi bế quan tập huấn:?????!!!!!!
Trọng Sinh, Nữ Cường, Cổ Đại
Khuyết Danh
Tiểu cô bị bắt cóc, gọi đích danh Giang Dự Châu tới chuộc người.
Hắn lại cứ ở bên ánh trăng sáng bị thương, chậm chạp mãi chẳng chịu lộ diện.
Ta giả vờ hoảng loạn, trơ mắt nhìn tiểu cô trong sự thờ ơ của Giang Dự Châu mà mất hết trong sạch, dung mạo cũng bị hủy hoại hoàn toàn.
Chỉ bởi kiếp trước, ta lấy cái c.h.ế.t ép hắn rời đi, bảo toàn sự trong sạch cho tiểu cô, vậy mà chẳng nhận được một câu cảm kích.
Giang Dự Châu lại càng hận ta vì đã phá rối việc chữa trị chân cho ánh trăng sáng, khiến nàng ta tàn phế, rồi uất ức nhảy sông tự vẫn.
Hắn giận đến điên cuồng, cắt lưỡi, chặt chân ta, sau đó dùng tư thế quỳ cả người, chôn sống ta trước mộ ánh trăng sáng:
"Muội ấy từng nói, chưa từng cầu ngươi cứu nàng."
"Là do ngươi không chịu nổi việc ta tốt với A Cẩn, mới đê tiện đến mức bức c.h.ế.t nàng ấy!"
"Ta sẽ bắt ngươi phải lấy m.á.u trả m.á.u!"
Ta hận đến ho ra m.á.u, một lần nữa mở mắt, lại phát hiện bản thân đã sống lại.
Kiếp này, nếu bọn họ đã muốn c.h.ế.t, ta nhất định khiến họ không c.h.ế.t tử tế!
Ngôn Tình, Điền Văn, Cổ Đại
Khuyết Danh
Nhà ta vốn nghèo khó, vậy mà thợ săn Thạch Định lại ngỏ ý muốn kết thân.
Hắn bảo: "Sau này ta nhất định để nàng cơm no áo ấm, bạc tiền kiếm được đều giao cho nàng."
Ta ngắm nghía con lợn rừng hắn vác đến, đổi ra thô lương đủ cho cả nhà dùng trong cả năm.
Vậy là gật đầu ưng thuận mối lương duyên này.
Bốn mùa xuân hạ thu đông cùng nhau trồng ngũ cốc, săn bắn , cùng nhau thưởng thức mỹ vị nhân gian nơi quê nhà.
Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước, Sủng
Khuyết Danh
Tôi để ý đến anh trai chồng của cô bạn thân – giáo sư đại học Mạnh Quan Hạc.
Nửa đêm, tôi nhắn tin cho anh: “Chồng ơi, anh đẹp trai thật đấy.”
Anh chỉ đáp lại hai từ: “Tự trọng.”
Tôi theo đuổi anh hơn một tháng, nhưng đóa hoa kiêu hãnh ấy vẫn không chịu động lòng.
Sang tháng thứ hai, cô bạn thân khóc lóc nói muốn ly hôn.
Tôi vỗ ngực hứa: “Tớ sẽ đi cùng cậu!”
Rồi nhắn cho Mạnh Quan Hạc: “Lão già đó, nhìn đã biết anh chẳng làm được gì!”
“Tạm biệt… không hẹn gặp lại!”
Tối hôm ấy, Mạnh Quan Hạc nhốt tôi trong phòng. Tôi rưng rưng nói: “Em sai rồi.”
Anh khẽ cười lạnh: “Muộn rồi.”
Ngôn Tình, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng
Khuyết Danh
Ta chỉ là một phi tần không được sủng ái.
Một ngày nọ, ta bất ngờ sở hữu năng lực đọc tâm.
Và ta nghe rõ tiếng lòng của tên hoàng đế ấy!
Hắn mỉm cười dịu dàng đỡ lấy Quý phi mảnh mai vấp ngã, lòng thầm mắng: “Đồ ngốc.”
Hắn nâng ly chúc Thừa tướng, giọng điệu ôn hòa: “Ngày nào đó trẫm nhất định sẽ cùng ái khanh uống say không về.”
Nhưng trong lòng lại nghĩ: “Đợi trẫm giết sạch chín đời nhà ngươi đã.”
Ôi trời… thật đáng sợ.
Thế nhưng càng đáng sợ hơn—hình như hắn cũng nghe được tiếng lòng ta?!
Hắn khẽ chê mỹ nhân mới tiến cung: “Xấu hết phần thiên hạ.”
Ta không chịu nổi, thầm đáp lại: “Hắn tưởng mình đẹp lắm chắc?”
Kết quả, hắn liếc ta một cái, sắc mặt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Xong đời rồi...
Đô Thị, Bách Hợp, Trọng Sinh, Khác
Hà Tiên Cô
Tác Phẩm: Xuân Tín buông xuống.
Tác giả: Hà Tiên Cô
Thể loại truyện: Nguyên sang - bách hợp - cận đại hiện đại - tình yêu
Thị giác tác phẩm: Chủ công
Phong cách tác phẩm: Nhẹ nhàng
Tag: Cận thủy lâu đài - Gương vỡ lại lành - Thanh mai trúc mã - trọng sinh
Văn án
Buổi tối Đêm Bình An, Tuyết Lí nhận được điện thoại từ Xuân Tín. Đầu dây bên kia, nàng chỉ lặng lẽ thở, rồi nhỏ giọng gọi tên cô.
"thật xin lỗi, em nhớ chị..." Giữa tiếng người ồn ào, Tuyết Lí nghe không rõ lắm. "Chị đang bận, lát nữa chị gọi lại cho em."
Cúp máy, đóng cửa xe lại, giọng nữ dịu dàng trên radio vẫn ấm áp nhắc nhở trời trở rét, nhớ mặc thêm áo giữ ấm.
Mùa đông năm ấy đặc biệt lạnh. Sau đó, điện thoại của Xuân Tín không còn gọi được nữa. Nàng vốn hay hờn dỗi, Tuyết Lí cũng không để tâm nhiều.
Ba tháng sau, Tuyết Lí nghe tin Xuân Tín qua đời. Trong danh bạ điện thoại của nàng chỉ lưu duy nhất số của cô.
Cô đã lén đến thăm nàng. Nàng ở trong một căn phòng trọ đơn sơ tự xây phía sau trường học, ra đi vì bệnh tật giữa những ngày đông giá rét mà đài phát thanh nói là trăm năm mới có một lần. Năm đó, Xuân Tín vừa tròn mười bảy tuổi.
Ngồi trên xe, Tuyết Lí nhìn qua ô cửa sổ, thấy hàng cây hai bên đường đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Gió thổi qua, những cánh hoa trắng hồng lả tả bay. Đông qua xuân đến, giọng nữ phát thanh viên trên radio vẫn dịu dàng như thế. Xuân đã về, mà Xuân Tín thì chẳng còn đây nữa.
* * *
Mười năm âm dương cách biệt, Tuyết Lí ngày nào cũng nghĩ, giá như mọi thứ có thể làm lại từ đầu, thì tốt biết mấy.
Cô đã có được tất cả những gì hai người từng cùng nhau khao khát, vậy mà vẫn chẳng cảm thấy niềm vui. Cô ngước nhìn trần nhà trắng bệch, thấy bên cạnh mình chỉ là khoảng không trống vắng.
# trọng sinh / cứu rỗi /HE ## thanh mai thanh mai, hai nhỏ vô tư #
# thỏa thỏa ngọt văn, không ngọt ta ăn phân #
Một câu tóm tắt: Song trọng sinh cứu rỗi văn, thanh mai thanh mai, hai nhỏ vô tư.
Lập ý: Đời người vô thường, hãy cố gắng hết sức mình, nguyện cho mỗi chúng ta không sống uổng một kiếp.
. . . . . .
Truyện này tác giả đặt tên nhân vật ba của Xuân Tín và cô của Xuân Tín theo như phiên âm Hán Việt đều là Doãn Nguyện Xương, mặc dù về mặt chữ Trung thì có phần khác nhau. Vì để trải nghiệm đọc của mọi người được liền mạch, mình xin phép điều chỉnh 1 chút để mọi người không phải lấn cấn khi đọc nha.
1. 尹愿昌
Hán Việt: Doãn Nguyện Xương - Ba của Xuân Tín
尹 (Doãn) 愿 (Nguyện) 昌 (Xương)
2. 尹源骧
Hán Việt: Doãn Nguyên Tường (hoặc: Doãn Nguyên Xương) - Cô của Xuân Tín
尹 (Doãn) 源 (Nguyên) 骧 (Tường / Xương / Tương):(âm Hán Việt phổ biến nhất là "Tường" hoặc "Tương", "Xương")
Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
Zhihu
Một lần say rượu, Chương Phùng Niên đã đồng ý với lời tỏ tình của tôi.
Ba ngày sau, anh ta lập tức theo ánh trăng sáng trong lòng mình – Lâm Yên – ra nước ngoài.
Chỉ gửi cho tôi một đoạn tin nhắn âm thanh: “Xin lỗi, A Diên, cậu có thể gặp được người tốt hơn.”
Vậy là tôi bị đá.
Trở thành trò cười trong vòng bạn bè của anh ta.
Hai năm sau, anh ta quay trở lại.
Trong buổi tiệc chào đón anh ta, tôi ngồi im lặng nghe mọi người xung quanh không ngừng khen ngợi rằng hai người họ thật xứng đôi.
Họ như cố ý nói để tôi nghe.
Chương Phùng Niên ôm eo người phụ nữ bên cạnh, khi nhận ra tôi, có chút bất ngờ: “A Diên, cậu sẽ không để bụng mãi đấy chứ?”
Anh ta cười xin lỗi, “Hai năm trước cứ coi như là tôi còn non dại, chưa suy nghĩ kỹ mà đồng ý với cậu. Đừng để tâm nhé, sau này vẫn có thể làm bạn mà.”
Nói nghe hay thật, không biết còn tưởng tôi là người đeo bám dai dẳng ấy chứ.
Tôi không trả lời, đúng lúc điện thoại trong túi reo lên.
Vì loa nhỏ nên khi nghe tôi luôn có thói quen bật loa ngoài khi nhận cuộc gọi. Vừa bấm nút nhận, giọng trầm ấm của người bên kia đã vang lên khắp phòng bao:
“Vợ à, em ở đâu? Anh đến đón em.”
Đam Mỹ, Phương Tây, Sủng
Quy Hạc Viễn Sơn
✔Tag: Hiện đại, Niên thượng, Chủ công, Cường cường, Mỹ cường, Tình cảm, Ngọt sủng, phương Tây, Vampire, HSTC nhiều, thiên sủng công.
Băng sơn ngủ mỹ nhân nhân loại công x Đối ngoại cuồng ngạo đối công trung khuyển vampire thụ.
Couple: Chung Ánh Nhai (Công) x Commus (Thụ)
Văn Án:
Nghe đồn, Đại công tước ma cà rồng có một vị bạn đời nhân loại hàng năm ngủ say.
Bởi một sự tình ngoài ý muốn, Wood đã quen biết bọn họ, từ đó mới biết được sự tình không chỉ đơn giản như vậy...
...
Câu chuyện về một nhân loại mang trong mình một nửa dòng máu của Thần phương Đông tìm về Vùng đất Thần linh, tìm về quê hương thuộc về mình, nào ngờ từ bấy lâu nay, đứa nhỏ ma cà rồng được y nuôi lớn vẫn luôn xem y là nhà, là chủ nhân, là người yêu, là tất cả.
Một câu tóm tắt: Cực Lạc do tâm, quý trọng điều trước mắt.
Niên thượng cường cường. Ngược thân công. Công chỉ khi phát bệnh mới thể nhược. Được sủng ái công.
Đô Thị, Đam Mỹ, Khác, Đoản Văn
Tinh Thất
Parting With Honour / Chia Tay Trong Êm Đẹp / 体面分手
Tác giả: Tinh Thất
Edit: wokequni (Rin)
Thể loại: Truyện ngắn, tái hợp, tình cũ gặp lại, mười năm ngứa ngáy, chua chua ngọt ngọt, HE.
Giới thiệu:
Lý Từ gặp lại người yêu cũ Trình Chi Hành tại một hội nghị thương mại.
Lòng anh chẳng chút gợn sóng.
Dù đã ở bên Trình Chi Hành suốt mười năm, nhưng họ đã chia tay trong êm đẹp từ một năm trước.
Chia tay trong êm đẹp nghĩa là dứt khoát, không còn nợ nần gì nhau.
Thế nên khi nhìn thấy Trình Chi Hành dị ứng vì vô tình ăn phải thịt bò, Lý Từ thề rằng anh chỉ giúp đỡ vì tinh thần nhân đạo mà thôi.
Sau đó, anh và Trình Chi Hành quay lại với nhau.
Sau đó nữa, Lý Từ phát hiện ra Trình Chi Hành cố tình ăn miếng thịt bò đó.
Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Ngược
Khuyết Danh
Anh ta ngẩng đầu lên hỏi tôi:
“Cưng ơi, em thực sự chưa từng yêu anh sao?”
Tôi bật cười, cúi xuống vỗ vỗ mặt anh ta:
“Chưa từng.”
“Ăn cơm tù cho ngon nhé, anh hùng hạng nhất yêu dấu của tôi.”
…
Kết quả là ngày hôm sau, người đàn ông bị cả thành phố điều động một nửa lực lượng cảnh sát, mai phục suốt nửa năm để bắt giữ — đã vượt ngục.
Ngôn Tình, Cổ Đại, Khác, Sủng, Đoản Văn
Thập Tam Li
Ta bị phụ mẫu bán vào phủ Tướng quân làm nha đầu "xung hỉ".
Ỷ vào việc Triệu Phùng Sinh không nhìn thấy được, ta mặc sức ăn mặc sức uống, lười biếng trốn việc.
Cho đến đêm trước khi học được thương pháp của Triệu gia và dẫn quân ra trận, hắn đè ta trên giường, thì thầm bên tai ta: "Thực ra, ta nhìn thấy được."
