Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:
“Kỷ đại nhân không biết thật sao?”
Tiền Tam Nhất trợn mắt há mồm, vẻ mặt như muốn nổ tung, tròng mắt như sắp bật ra khỏi hốc mắt.
“Nhóc con Tĩnh Bảo kia là con gái đó! Con gái!! Nàng là con gái thật đó!!!”
Kỷ Cương: “…”
Tiền Tam Nhất: “Chuyện lớn thế này, ta còn có thể ngồi yên trong nhà sao? Lại đây, sờ ngực ta thử xem, tim đến giờ vẫn còn đập thình thịch đây này.”
Kỷ Cương: “…”
Tiền Tam Nhất đập bàn một cái: “Ngươi nói xem, sao nàng lại là con gái được chứ? Sao ta lại không phát hiện ra?”
Kỷ Cương: “Ta cũng đang muốn hỏi đây, ngươi ngày ngày ở cạnh nàng, sao lại không phát hiện?”
“Đúng thế, sao ta lại không phát hiện cơ chứ?”
Ánh mắt Tiền Tam Nhất đầy nghi hoặc.
“Ta với nàng cùng học ở Quốc Tử Giám suốt ba năm, ngày ngày cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, thân thiết đến mức có thể mặc chung một cái quần, đôi mắt này của ta đúng là uổng phí rồi!”
“Tiền Tam Nhất!”
Kỷ Cương bỗng nhiên gọi thẳng họ tên, ánh mắt sắc bén hẳn lên: “Khi còn ở Quốc Tử Giám, quan hệ giữa Tĩnh Văn Nhược và Cố Trường Bình thế nào?”
“Rất tốt! Mặc dù giờ Cố Trường Bình đã tạo phản, nhưng nói thật lòng, hắn đối với Tĩnh Bảo, với mấy học trò bọn ta, thật sự không chê vào đâu được.”
Tiền Tam Nhất lại nhấn mạnh: “Kỷ đại nhân, ta nói câu nào là có bằng chứng câu đó!”
“Năm đó cha Tĩnh Bảo mất tích, các ngươi trốn học đi đến phủ Lâm An?”
“Tất nhiên là phải trốn rồi, bọn ta là huynh đệ tốt mà. Nhắc đến đây, không thể không nhắc đến Cố Trường Bình, năm đó bốn người bọn ta ham chơi, bị dụ tới cái đảo gì đó… À, đảo Mỹ Nhân, cuối cùng cũng là hắn cứu bọn ta ra.”
Tiền Tam Nhất thở dài: “Sau này mới biết, Cố Trường Bình và cái đảo Mỹ Nhân đó đúng là một giuộc, diễn trò cho bọn ta xem thôi!”
Ánh mắt Kỷ Cương nheo lại: “Tại phủ Lâm An, ngoài việc cứu các ngươi, Cố Trường Bình còn làm một chuyện nữa.”
Tiền Tam Nhất: “Ta biết, giúp Tĩnh Bảo giải vây, Tĩnh Bảo từng kể với bọn ta rồi.”
Trong lòng Kỷ Cương chợt dâng lên một suy đoán táo bạo vô cùng.
Liệu có thể nào… Cố Trường Bình từ lâu đã biết Tĩnh Bảo là nữ, nên mới không ngại đường xa mà tới phủ Lâm An?
Kỷ Cương: “Một nữ tử giả làm học trò trong Quốc Tử Giám, không thể nào không để lộ chút sơ hở nào, nhất định phải có người trong giúp đỡ.”
Miệng Tiền Tam Nhất há hốc thành hình tròn.
“…Ngươi… ý ngươi là gì? Ngươi nghi ngờ ta là người giúp đỡ nàng à?”
Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Kỷ Cương đột ngột đứng phắt dậy, ánh mắt như đóng đinh vào đôi mắt hoảng loạn của Tiền Tam Nhất: “Ngươi nghĩ… Cố Trường Bình có thể là người đó không?”
Tiền Tam Nhất như bị ánh mắt lạnh buốt của Kỷ Cương doạ sững, một lúc lâu sau mới “A” lên một tiếng: “Không thể nào đâu? Cố Trường Bình sớm đã biết Tĩnh Bảo là nữ ư? Lại còn giúp nàng che giấu? Như vậy là đồng phạm đó, phải ngồi tù đó!
Lạy hắn trời, hắn đừng doạ ta nữa, tim ta sắp nhảy ra ngoài rồi! Kỷ đại nhân, mau sờ thử đi, sờ thử coi!”
Kỷ Cương: “…”
Nhóc con này đầu óc có bệnh à? Trạng nguyên kiểu gì vậy?
Chắc là Trạng nguyên chui rồi!
…
Một tia sét chớp xé rách bầu trời đen đặc.
Cao Triều đứng trước cửa sổ, nhìn trận mưa xối xả bất ngờ trút xuống, trong lòng chỉ nghĩ đến một người Cố Trường Bình.
Nỗi nhớ này chẳng liên quan gì đến phong nguyệt.
Kỷ Cương là người lợi hại thực sự, chỉ có lão hồ ly Cố Trường Bình mới có thể đối đầu với hắn, nếu như hắn còn ở đây…
“Cao công tử!”
Giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của Cao Triều, hắn quay đầu lại thì thấy Kỷ Cương đã đứng trong phòng từ lúc nào, làm động tác mời hắn ngồi.
“Xin lỗi, chuyện quá quan trọng, đành phải mời ngươi đến hỏi vài câu.”
Trên mặt nở nụ cười, sau lưng lại giấu dao.
Cao Triều lập tức sinh cảnh giác, đồng thời cũng nhướng mày lên: “Miễn ngồi, mông còn đau, hỏi đi, hỏi gì?”
Kỷ Cương liếc mắt nhìn phía sau hắn, bước đến gần: “Ngươi cũng không biết thân phận thật của Tĩnh Văn Nhược?”
Cao Triều cười khổ: “Nếu ta biết thì ta và Thanh Sơn đã chẳng rơi vào tình cảnh hôm nay.”
“Sao lại nói vậy?”
“Thanh Sơn về, Hoàng đế nói muốn ban hôn, ai cũng biết trong lòng y chỉ có một kẻ là ẻo lả, à, ẻo lả đó là Tĩnh Bảo.”
Cao Triều dừng lại một chút: “Ta với Tiền Tam Nhất khuyên can mãi, bảo Tĩnh Bảo là nam nhân, sao lại gả cho nam nhân được? Như thế khác nào tuyệt hậu cho nhà họ Từ? Hắn lại không vui, nói một hồi thì cãi nhau luôn!”
Kỷ Cương quan sát kỹ biểu cảm trên mặt Cao Triều: “Cho nên, buổi chiều ngươi chạy tới doanh trại, cũng vì chuyện này?”
“Là vì chuyện này!”
Cao Triều cười nhạt: “Ông đây phơi nắng đến tróc mông, vậy mà cái tên khốn nạn đó vẫn không tin, còn đuổi ta cút đi, ngươi nói xem, thế là cái gì chứ? Là cái gì?”
“Từ Tướng quân không giống ngườ hành xử như vậy.”
Kỷ Cương nói tới đây, sắc mặt bỗng trầm xuống: “Hay là… ngươi muốn hắn ra tay cứu Tĩnh Bảo?”
“Vì sao lại không cứu chứ?” Cao Triều ho một tiếng: “Nhóc con đó là nữ nhân, chẳng phải hợp tâm ý hắn hay sao? Chỉ cần hắn mở lời với Hoàng thượng, Hoàng thượng chẳng lẽ không nể mặt hắn sao?
Một là ta vì hắn mà suy nghĩ, hai là ta và Tĩnh Bảo đã kết nghĩa huynh đệ, chẳng lẽ lại thấy chết không cứu?”
Về lý lẽ thì không sai;
Về tình cảm cũng hợp;
Về động cơ lại càng không có gì sai.
Kỷ Cương bỗng đổi giọng: “Từ Thanh Sơn có tình ý với Tĩnh Bảo, vậy Tĩnh Bảo thì sao? Thái độ thế nào?”
“Đã từ chối biết bao nhiêu lần rồi!”
“Nếu đã từ chối, sao còn dám không ngại đường xa đến biên cương?”
Kỷ Cương nghiêng người về trước, ánh mắt như muốn đâm xuyên vào mắt đối phương: “Các ngươi đến biên cương làm gì?”
“Cãi nhau với Tiền Tam Nhất, ra ngoài xả giận thôi! Ta vốn là loại người nói làm là làm, hứng lên thì ngay cả điện Diêm Vương ta cũng muốn đến xem một lần.”
Cao Triều nói với vẻ không để tâm: “Nhóc con Tĩnh Bảo là bị ta kéo theo đó, dọc đường ăn chung ngủ chung, ta cũng đâu phát hiện nàng là con gái, đúng là gặp ma!”
“Nghe nói… Cố Trường Bình cũng đến biên cương?”
Ánh mắt Kỷ Cương bỗng chốc sắc lạnh: “Cao công tử, sao lại trùng hợp đến vậy?”
Ầm ầm!
Một tia sét giáng thẳng xuống từ trời cao.
Trong khoảnh khắc lóe sáng ấy, trong lòng Cao Triều chỉ có một ý nghĩ lạnh toát sống lưng: Kỷ Cương… sao lại biết nhiều đến thế?
Đường nét trên mặt hắn không hề dao động, nhưng chân dưới đất đã mềm nhũn, gần như nghiến răng mà chống đỡ để nói ra câu sau cùng: “Cố Trường Bình đến biên cương á? Sao ta lại không biết? Hắn đến đó làm gì?”
Dứt lời, đồng tử hắn bỗng phóng đại: “À… chẳng lẽ Kỷ đại nhân nghi ngờ, biên cương có quân của nhà họ Từ, Cố Trường Bình muốn lợi dụng quan hệ thầy trò, thuyết phục Từ Thanh Sơn tạo phản?”
Sắc mặt Kỷ Cương lập tức thay đổi.
Đây là nghi ngờ sâu nhất mà hắn luôn giấu trong lòng, chưa từng nói với bất kỳ ai.
Chỉ còn vài ngày nữa là hai quân giao chiến, mà trước trận lại nghi ngờ tướng lĩnh ra trận là điều tối kỵ!
Hơn nữa… đây cũng chỉ là suy đoán của hắn!
Cao Triều vừa thấy sắc mặt hắn thì lập tức biết mình đã đánh cược đúng, khóe môi nhanh chóng lướt qua một nụ cười nhạt, vừa nhướn mày vừa nói: “Kỷ đại nhân nghi ngờ rất có lý, mau báo cho Hoàng thượng đi, nếu Thanh Sơn thật sự bị Cố Trường Bình thuyết phục, mười vạn Từ gia quân nằm trong tay hắn thì đại Tần này chẳng phải sắp diệt vong rồi sao?”