Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:

Bạn đang đọc Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - tại YeuTruyenHay.Com. Dùng F11 để đọc toàn màn hình.
Chữ:
Dãn dòng:
Chiều rộng:
Theme:

“Cái gì, không chịu gặp?!”

Trong đầu Cao Triều như có tiếng nổ vang lên, khuôn mặt bị nắng thiêu đỏ đến bỏng rát, tức giận đến cực điểm.

“Tiểu Cửu.”

“Gia!”

“Dù ngươi dùng cách gì, cho dù có kề dao vào cổ tên khốn đó, cũng phải lôi hắn đến trước mặt gia!”

“Rõ!”

Lời còn chưa dứt, mấy trăm binh sĩ Từ gia quân đã lập tức vây chặt lại như sấm sét giáng xuống, “xoạt xoạt xoạt” rút đao, chỉ thiếu điều thật sự kề đao vào cổ hai người này.

Nếu chỉ vài trăm người thì còn có thể liều mạng, nhưng từ xa nhìn lại, đầu người đen kịt, không thấy điểm cuối.

“Gia?” Tiểu Cửu bất lực gọi một tiếng.

Cao Triều bất chấp cái nắng như thiêu, vội vàng phi ngựa đến đây, nào ngờ gặp ngay cảnh này. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngỡ như đang nằm mơ, cứ thế đứng chết lặng tại chỗ.

Ý của Từ Thanh Sơn là gì?

Không lo cho Tĩnh Bảo nữa sao?

Mắt thấy nàng sắp bị bắt vào ngục mà vẫn làm ngơ?

Trong thoáng chốc, Cao Triều cảm thấy mình chỉ còn hai con đường:

Một là cúi đầu rút lui trong nhục nhã;

Hai là…

“Từ Thanh Sơn, ngươi đúng là con rùa rụt cổ, Cao gia ta nhìn lầm ngươi rồi! Gì mà chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, gì mà huynh đệ một đời…

Từ Thanh Sơn, ngươi lăn ra đây cho ta! Hôm nay chúng ta lấy nước bọt làm chứng, nói rõ mọi chuyện một lần cho xong…

Đồ khốn nạn, đừng có giả điếc với gí, mau ra đây cho ta!!”

“Đại tướng quân, đại tướng quân, Cao công tử đang ở ngoài doanh trại gào thét chửi bới, có cần…”

Thị vệ vừa quan sát sắc mặt Từ Thanh Sơn vừa dè dặt nói: “…đuổi hắn đi không?”

Từ Thanh Sơn không thèm nhúc nhích mí mắt: “Mạch Tử!”

“Gia!”

“Đi nói với hắn, nếu nửa chén trà nữa mà còn không rời khỏi quân doanh, ta sẽ chặt một cánh tay của Tiểu Cửu.”

Tàn nhẫn quá rồi!

Dù gì Tiểu Cửu cũng là người nhà mình mà!

Một ánh mắt sắc như dao lia tới, Mạch Tử hoảng sợ rụt cổ lại, bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn cứng trong họng.

“…Tuân lệnh!”

Tại lầu Ngoại Lâu, đêm nay đóng cửa, không tiếp khách.

Nhưng đèn trong gian phòng riêng trên lầu hai vẫn sáng như ban ngày.

Phải mất cả một thế kỷ, ít nhất cảm giác là thế, Tiền Tam Nhất mới tiêu hóa xong mấy lời Cao Triều vừa nói.

“Vậy là, ngươi bị dọa mà chạy về?”

“Không phải bị dọa, là tên khốn đó thật sự dám làm thế đấy! Á… con mẹ nó nhẹ tay chút cho ta với!”

Cao Triều nằm sấp trên giường tre, quần tụt đến đầu gối.

Tiền Tam Nhất liếc nhìn Tiểu Cửu đang cẩn thận thoa thuốc cho hắn, bỗng nảy ra một suy nghĩ không hợp hoàn cảnh: Mông mỹ nhân này đúng là trắng nõn mềm mại, sau này không biết sẽ hời cho ai…

Cạch!

Cửa phòng bị đẩy mạnh ra.

Lục Hoài Kỳ lao vào như tên bắn, thấy Cao Triều để trần nửa th*n d*** thì lập tức quay mặt đi tỏ vẻ khinh bỉ.

“Hắn bị sao vậy?”

“Cưỡi ngựa bị trầy, rách hết cả mông.”

Tiền Tam Nhất thay Cao Triều trả lời, tiện thể chắn tầm nhìn giúp bạn mình.

Câu “Cút ra ngoài” của Cao Triều đành phải nghẹn lại trong họng.

Tiểu Cửu biết rõ tính tình chủ tử, thoa thuốc xong bèn vội kéo quần giúp hắn.

Đúng là ẻo lả!

Lục Hoài Kỳ thầm đánh giá trong bụng.

“Thế Từ Thanh Sơn nói gì?”

“Không gặp luôn.”

Tiền Tam Nhất nhếch môi, hất cằm về phía Cao Triều: “Hắn tức muốn chết rồi kìa.”

“Xong rồi.” Sắc mặt Lục Hoài Kỳ lập tức tối sầm.

Từ Thanh Sơn là hi vọng lớn nhất để cứu Thất gia!

Tiền Tam Nhất hỏi: “Còn phía ngươi thì sao?”

“Cẩm Y vệ đã đến nhà ta, từng người bị tra hỏi, ta cắn răng không khai nửa lời, Cẩm Y vệ cũng đành bó tay.”

Lục Hoài Kỳ ngồi xuống: “Phủ Mã gia thì… muội muội ta còn chưa sinh, Mã Thừa Dược lo như chó điên, ta chưa tiện mở lời, nhưng cha ta thì đã đồng ý giúp.”

Tiền Tam Nhất mắt sáng rực: “Thật sao? Hắn chịu ra tay rồi?”

Lục Hoài Kỳ gật đầu: “Ta chỉ sợ hắn không đủ trọng lượng thôi. À đúng rồi, bên nhà họ Tô thế nào?”

Vừa nhắc đến Tô gia, mặt Tiền Tam Nhất còn đen hơn cả Lục Hoài Kỳ.

“Tô Bỉnh Văn thì đúng là đã cầu xin cha mình, nhưng Tô Thái phó chẳng nói tiếng nào, chỉ đuổi thẳng ra khỏi thư phòng.”

Lục Hoài Kỳ lo đến toát mồ hôi: “Vậy chẳng phải cả ngày nay chạy đôn chạy đáo cũng chẳng được gì?”

“Gì mà không được gì?”

Cao Triều cuối cùng cũng lên tiếng, lườm Lục Hoài Kỳ một cái: “Mẹ ta đã sai người âm thầm gửi thư cho Vương Trung rồi.”

Gọi là có tiến triển á? Chưa biết có hữu dụng hay không nữa!

Lục Hoài Kỳ cũng lườm lại: “À phải, nghe nói đại phu nhân nhà họ Ngô bị Cẩm Y vệ bắt đi rồi!”

Tiền Tam Nhất: “Có nghe rồi.”

Lục Hoài Kỳ: “Nhà họ Tĩnh ở Lâm An, cả nhị tỷ và tam tỷ của A Bảo e là cũng không giữ nổi.”

Cao Triều vì mông đau nên chỉ nằm sấp, lẩm bẩm: “Không chừng lát nữa đến lượt chúng ta bị gọi đi thẩm vấn.”

Tiền Tam Nhất: “Mười phần thì hết chín.”

Lục Hoài Kỳ nghĩ tới đám câu hỏi mà Cẩm Y vệ hỏi hôm nay, vội nhắc: “Các ngươi phải cẩn thận, ta cứ cảm thấy bọn họ không chỉ muốn điều tra giới tính của Thất gia.”

“Họ còn muốn biết chuyện tích trữ lương thực ở Giang Nam, mối quan hệ giữa Tĩnh Bảo và Cố Trường Bình, liệu Tĩnh Bảo có tham gia mưu phản hay không.”

Cao Triều chống một tay ngồi dậy, giọng nặng nề: “Nếu không thì sao Kỷ Cương lại cử người đi Lâm An và Dương Châu? Hắn bắt đầu nghi ngờ rồi.”

“Phải đấy!” Tiền Tam Nhất tán đồng: “Hắn định rút củ cải lôi luôn cả đám bùn!”

Lục Hoài Kỳ nghe mà nổi da gà: “Vậy thì mau nghĩ cách ứng phó đi!”

Cao Triều nhìn Tiền Tam Nhất, trầm giọng: “Chúng ta nên tổng hợp lại hết mọi chuyện, thống nhất lời khai.”

Tiền Tam Nhất: “Được!”

Nói là làm, không dám chậm trễ dù chỉ một khắc.

Nào ngờ mới tổng hợp được một nửa, Tiểu Thất đã đẩy cửa xông vào: “Gia, Tiền Công tử, Cẩm Y vệ tới rồi, bảo mời hai vị đi một chuyến.”

Tiền Tam Nhất tức đến nghiến răng, cười nhạt: “Con mẹ nó nhanh thật, tìm tới tận đây luôn.”

Cao Triều chống tay xuống giường tre, đứng dậy, sắc mặt tối đen như mực: “Sợ cái quái gì!”

Lục Hoài Kỳ đập bàn một cái, vung tay nói: “Vào đường thẩm vấn thì lưng phải thẳng, khí phải đủ, thế phải mạnh! Quan trọng nhất là: ai hỏi gì cũng bảo không biết! Giữ mình là trên hết!”

Dứt lời, hắn nghiến răng sau, bổ sung thêm: “Ta sẽ đợi các ngươi trước cửa Cẩm Y vệ, không gặp không về!”

Tiền Tam Nhất: “…Đúng là huynh đệ!”

Cao Triều: “…Ngươi bị điên à? Ai mà hẹn không gặp không về với ngươi? Nói nghe như tình nhân bí mật ấy!”

Đêm xuống, phủ Cẩm Y vệ đèn đuốc sáng trưng.

“Cao công tử, vào phòng bên kia. Tiền Công tử, mời vào phòng này.”

Là định thẩm vấn riêng!

Cao Triều và Tiền Tam Nhất liếc nhau một cái, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào gian phòng của mình.

Trong phòng, Kỷ Cương đã ngồi sẵn, ánh mắt dưới ánh nến toát ra hàn ý âm trầm.

Tiền Tam Nhất mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng bắt đầu thấp thỏm.

Đây là lần thứ hai bị đưa tới phủ Cẩm Y vệ.

Lần đầu tiên chẳng biết gì, nên dám nói dám làm.

Lần này thì… cũng không thể sợ được!

Tiền Tam Nhất âm thầm cổ vũ bản thân, rồi ngồi xuống, từ tốn nói: “Kỷ đại nhân, xin hỏi ta phạm tội gì, mà nửa đêm lại bị triệu tới đây?”

Ánh mắt Kỷ Cương tiến sát một tấc, lạnh lùng hỏi: “Nửa đêm rồi, Tiền Công tử không ở nhà, tới lầu Ngoại Lâu làm gì?”