Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:

Bạn đang đọc Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - tại YeuTruyenHay.Com. Dùng F11 để đọc toàn màn hình.
Chữ:
Dãn dòng:
Chiều rộng:
Theme:

Tĩnh phủ.

Việc tịch thu tài sản đã kết thúc.

Cấm vệ quân áo gấm áp giải người hầu trong Tĩnh Từ phủ trong cổng đi ra, A Nghiễn và A Man hai huynh muội bị áp giải đi đầu.

“Chỉ có từng ấy hạ nhân thôi sao?”

“Tĩnh phủ chẳng phải giàu có lắm sao?”

“Mau nhìn kìa, của cải bị tịch thu đang được chuyển ra rồi.”

“Sao toàn là sách thế kia, vàng bạc châu báu đâu?”

“Đúng đó, ngân lượng đâu?”

Trong lòng A Man lạnh lùng cười thầm: Ngân lượng các ngươi cũng muốn thấy ư? Đã bị ta giấu hết rồi, đừng hòng tìm được!

Còn những rương sách kia… là công sức tu học của Thất gia nhà ta. Nàng chỉ trách bản thân đầu thai nhầm, nếu thực sự là nam nhi thì các ngươi một ai có thể so được?

Vừa ngẩng đầu lên, bèn trông thấy Phó Thành Đạo đứng lặng, nét mặt đầy lo lắng.

A Man lúc ấy mới dịu đi đôi chút.

Cũng may hắn còn có lương tâm, Thất gia nhà ta không uổng công từng coi trọng hắn.

Bỗng nhiên, A Nghiễn phía trước ho một tiếng. Huynh muội lòng thông ý hợp, A Man lập tức đưa mắt nhìn theo, tim đập thình thịch mấy nhịp.

Trong đám đông.

Một nam tử gầy nhỏ mặc áo xanh, đội nón rơm, đôi mắt dưới vành nón ngấn lệ nhìn về phía họ là Đỗ Ngọc Mai.

Lại là một kẻ có lương tâm.

A Man lắc đầu với hắn.

Mau đi đi!

Thất gia phải tốn biết bao công sức mới cứu được ngươi khỏi tay Đại phòng, ngàn vạn lần đừng dại dột làm chuyện ngu ngốc, đừng tự đẩy mình vào chỗ chết.

Mau đi đi!

Đồ bị tịch thu đều đã chất lên xe, Kỷ Cương đảo mắt một vòng, nói: “Niêm phong cửa!”

Cánh cổng lớn của Tĩnh phủ “két” một tiếng rồi khép lại.

Cấm vệ quân dán niêm phong lên, quát lớn với đám dân đang vây xem: “Giải tán! Giải tán hết!”

Đám đông lập tức tản đi.

Đúng lúc xe ngựa của cấm vệ quân đi khuất nơi đầu hẻm, bên trong Tĩnh phủ, một người đáp từ mái nhà xuống.

Đoạn Cửu Lương nhìn cảnh hoang tàn trước mắt, rút giấy bút ra, nhanh chóng viết vài dòng, sau đó huýt sáo gọi chim ưng tới, buộc thư vào chân nó…

Tại Tô phủ.

Sắc mặt Tạ Lan căng thẳng như dây cung đã giương, cất giọng đầy sốt ruột: “Tô Bỉnh Văn, được hay không, chàng cho ta một lời chắc đi!”

“Tạ Lan, nàng mới vừa nói xong đó, ta còn chưa kịp thở, cho ta suy nghĩ chút đã được không?”

Trên mặt Tô Bỉnh Văn vẫn còn hiện rõ vẻ chấn động.

Điều khiến hắn chấn động không phải là thân phận thật của Tĩnh Văn Nhược, nam hay nữ đối với hắn mà nói, không quan trọng đến thế.

Điều khiến hắn chấn động là chính con người Tĩnh Văn Nhược.

Nàng và Cố Trường Bình rốt cuộc có dây dưa sâu đậm thế nào?

Chuyện tạo phản kia, nàng có tham dự không?

Nếu có, phía cấm vệ quân nắm được bao nhiêu bằng chứng?

“Tạ Lan!”

Tô Bỉnh Văn ho nhẹ một tiếng, quyết định nói ra vài chuyện: “Nàng còn nhớ có một ngày, ta đột nhiên chạy đến y quán, hỏi nàng có chịu lấy ta hay không không?”

“Nhớ chứ!”

“Thật ra trước đó, Cố Trường Bình từng đến tìm ta, còn dẫn theo Thất gia.”

Tô Bỉnh Văn hồi tưởng: “Hắn mua một đôi ngọc bội, một chiếc đeo bên mình, một chiếc đưa cho Thất gia, hắn nói hắn và Thất gia tình sâu nghĩa nặng.”

Sắc mặt Tạ Lan thoáng tái đi.

“Chuyện này ta chưa từng nói với bất kỳ ai.”

Tô Bỉnh Văn sợ nàng hiểu lầm, dứt khoát nói cho rõ: “Khi ấy ta đâu biết Thất gia là nữ nhân, chỉ nghĩ hai nam nhân tình ý với nhau, trái với luân thường đạo lý, nên định chôn giấu mãi mãi trong lòng.

Sau này, Cố Trường Bình tạo phản, chúng ta bị giam vào cấm vệ quân, ta càng quyết tâm, chuyện đó tuyệt đối không thể tiết lộ.”

Tạ Lan thông minh nhường nào, bèn hiểu ngay: “Chàng không nói, là sợ chuyện tạo phản của Cố Trường Bình sẽ liên lụy đến Thất gia?”

“Hắn chưa từng đưa ai đến cho ta gặp, Thất gia là người đầu tiên.”

Tô Bỉnh Văn cười khổ: “Khi ấy ta đã nghĩ, dù có liên lụy hay không, Thất gia tuyệt đối không thể gặp chuyện.”

“Vậy giờ chàng nói với ta, là có ý gì?”

“Lan nhi, nếu Thất gia chỉ là nữ giả nam trang, không cần nàng mở lời, ta sẽ đích thân đi cầu cha ta. Nhưng nếu…”

Tô Bỉnh Văn hít sâu một hơi, ánh mắt dừng trên bụng dưới của Tạ Lan.

“Nếu nàng không chỉ có vậy, ta cần phải cân nhắc, ta không thể đem nàng, đem cả đứa nhỏ của chúng ta ra đánh cược.”

Tạ Lan đặt tay lên bụng.

Phải rồi!

Ở đây có một sinh linh bé nhỏ, vừa tròn hai tháng tuổi.

Im lặng thật lâu.

“Bỉnh Văn.”

Tạ Lan từ tốn mở lời: “Thực ra ta cũng giấu chàng một chuyện. Hôm ấy bọn họ bắt ta chữa trị cho Cố Trường Bình, nửa đêm, Thất gia đã tới.”

Tô Bỉnh Văn cả kinh.

“Không phải y thuật ta cao minh gì, mà là vì Thất gia tới, Cố Trường Bình không nỡ ra đi!”

Tạ Lan nói bằng giọng đều đều, nhưng lời nói lại như sóng lớn cuồn cuộn.

“Ta biết họ là một đôi, cũng biết Cố Trường Bình giờ là tội nhân, càng rõ như chàng vừa nói, Thất gia e là không sạch sẽ hoàn toàn, nhưng ta vẫn mở lời với chàng, chàng biết vì sao không?”

“Vì sao?”

“Vì nàng giống như ta, là nữ nhân!”

Hàng mi cụp xuống của Tạ Lan che đi chút đau đớn trong mắt.

“Y thuật của ta không thua gì mấy ngự y trong Thái y viện, thế nhưng ta lại không có tư cách bước chân vào Thái y viện, chỉ vì ta là nữ nhân! Còn nàng thì làm được điều ta cả đời mong muốn, nhưng chưa từng có dũng khí thực hiện.”

Tạ Lan ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tô Bỉnh Văn.

“Khi biết bao nhiêu người tránh xa Cố Trường Bình như tránh ôn dịch thì nàng lại đến. Chẳng lẽ nàng không biết chỉ cần một sơ suất, không chỉ mất mạng, mà cả nhà họ Tĩnh cũng tiêu tan sao?

Biết rõ không nên làm, vẫn cố làm, trong mắt người ngoài là ngốc nghếch, dại dột, nhưng trong mắt ta là dũng cảm, là tình thâm, là không chút do dự.”

Trong lời nói của Tạ Lan tràn ngập sự kính trọng.

“Ta vốn là người kiêu ngạo, những kẻ ta không ưa, có đưa cả núi vàng núi bạc tới ta cũng chẳng buồn nhìn. Bỉnh Văn, ta và nàng… có duyên.”

Chữ cuối vừa rơi xuống, bên ngoài vang lên tiếng quản sự: “Đại gia, đại phu nhân, vừa có tin, Tĩnh phủ đã bị niêm phong rồi ạ.”

“Biết rồi.”

Tô Bỉnh Văn đáp một tiếng, bước đến bên cửa sổ đứng hồi lâu.

Lâu đến mức Tạ Lan tưởng như vô vọng, hắn bỗng quay người lại: “Yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết sức. Còn nữa…”

Hắn chỉnh lại nét mặt, nghiêm túc nói: “Chuyện xảy ra đêm hôm ấy, đừng ai nhắc tới nữa, chôn sâu trong lòng. Chúng ta coi Thất gia là người trong sạch.”

“Thất gia là người trong sạch.”

Tạ Lan nhẹ nhàng mỉm cười: “Vững tin một chút.”

Doanh trại quân đội vùng ngoại ô phía tây, tiếng trống trận dồn dập.

Từ Thanh Sơn khoác giáp trụ, hai tay mỗi bên giương cao một lá cờ.

Mười vạn đại quân dưới sự điều động của hắn, nhanh chóng thay đổi trận hình như một cơn lốc đen ngòm.

Lúc này, Mạch Tử chạy tới, ghé sát tai Từ Thanh Sơn thì thầm: “Thất gia gặp chuyện rồi.”

Từ Thanh Sơn lập tức cứng người, giao hai lá cờ cho Mã Thành và Thẩm Dịch.

“Tiếp tục huấn luyện, nửa canh giờ sau nghỉ ngơi.”

“Rõ!”

Từ Thanh Sơn liếc Mạch Tử một cái, chủ tớ hai người nhanh chóng bước vào trong trướng.

Mạch Tử kể lại đầu đuôi sự việc, nói xong, phát hiện nét mặt chủ tử chẳng hề biến đổi, không khỏi gọi: “Gia?”

Từ Thanh Sơn hồi thần, nhưng lại nói một câu chẳng liên quan gì: “Ngươi cử người về phủ báo một tiếng, từ hôm nay đến lúc phát tang, ta ăn ở trong doanh trại, việc canh giữ ban đêm để cho bên Nhị phòng tự sắp xếp.”

Mạch Tử sửng sốt: “Vậy còn Thất gia…”

Vừa mới thốt được mấy chữ, bên ngoài đã có người gọi lớn: “Tướng quân, Cao công tử cầu kiến!”

Sắc mặt Từ Thanh Sơn lập tức trầm xuống.

“Không gặp!”