Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:
Từ phủ.
Cổng chính.
“Bẩm Cao công tử, Quốc công gia đã rời Từ phủ sáng sớm, đến doanh trại phía tây ngoại thành huấn luyện binh sĩ rồi ạ.”
“Cái gì?!”
Cao Triều cảm thấy tức ngực tới mức không thở nổi.
“Gia… bây giờ chúng ta làm sao đây?”
Tiểu Cửu hỏi.
Cao Triều tính nhẩm trong đầu, nếu giờ đi đến phía tây ngoại thành ít nhất cũng mất một canh giờ. Nhưng nếu không đi…
“Ra khỏi thành!”
“Vâng!”
Tiểu Thất chỉ tay về phía xe ngựa: “Gia, mời lên xe!”
“Xe cái gì mà xe!”
Cao Triều quay sang quát tên gia nhân của Từ phủ: “Mau, dắt cho gia một con ngựa tốt nhất của Từ phủ ra đây!”
“Gia, từ đây đến phía tây ngoại thành xa lắm, trời lại nắng gắt thế này…”
Bốp!
Một cú gõ đầu như trời giáng, Cao Triều gào lên: “Giữa cái nắng này và Thất gia, cái nào quan trọng hơn?!”
Tiểu Cửu ôm đầu, thầm nghĩ: Không phải trước đây ra cửa nhất định phải ngồi kiệu, còn bắt người ta che dù vì sợ nắng à?
…
Quán trà ven đường.
Hôm nay khách đông lạ thường.
Ông lão vừa rót trà bưng điểm tâm, vừa căng tai hóng chuyện khách khứa tám nhảm.
“Này, nghe chưa? Tuyên Bình Hầu phủ xảy ra chuyện lạ đấy. Cháu ngoại của họ, Tĩnh Thất gia, người đỗ Thám hoa ấy, hóa ra lại là nữ nhân!”
“Cạch!”
Có gì đó rơi đổ.
Ông lão đảo mắt nhìn quanh, vội vã xách ấm trà đi tới. Thấy đó là một thiếu niên tuấn tú nho nhã, hắn cười hiền hậu: “Công tử, để lão thêm cho ngài bát trà khác, không lấy tiền đâu!”
“Không cần, ta còn có việc.”
Thịnh Nhị vừa định rời đi thì bỗng có người ngồi xuống trước mặt nàng.
“Lão gia, cho một bát trà, thêm đĩa điểm tâm.”
“Khách quan ngài chờ chút, có ngay đây!”
Thịnh Nhị liếc mắt nhìn người kia một cái, mông vừa nhấc khỏi ghế đã từ từ ngồi xuống lại: “Lão gia, ta cũng thêm một bát, ngồi nghỉ lát rồi đi.”
“Được thôi!”
Chẳng mấy chốc trà được mang lên. Ông lão lại vội vàng tiếp khách bàn bên.
A Nghiễn dùng ngón tay chấm nước trà, viết chữ “Cứu” lên mặt bàn.
Thịnh Nhị sững người, rồi dùng tay viết đáp lại hai chữ: “Người đâu?”
A Nghiễn nghiêng đầu, dùng cằm ra hiệu.
Thịnh Nhị bật dậy, rút dao găm trên bàn giấu vào tay áo, giơ chân đá mạnh vào bàn một cái.
Cái bàn vốn đã xiêu vẹo, bị đá thêm suýt nữa thì sập.
A Nghiễn vươn tay ra ngăn nàng lại: “Huynh đệ à, nhẹ tay thôi. Đạp hỏng bàn này rồi, lão gia kia bắt huynh đệ đền thì biết tìm ngươi ở đâu?”
“Cứ đến nhà ta mà đòi!”
Thịnh Nhị nói xong lập tức rảo bước rời khỏi quán trà, cởi dây cương buộc trên cây, tung người lên ngựa rồi phóng đi.
Thảo nào Cố Trường Bình giao nàng bảo vệ người kia. Thì ra Thất gia cũng là nữ!
Gió nóng hầm hập rít bên tai. Thịnh Nhị quất mạnh roi ngựa.
Một nữ nhân vào…
Phải nhanh!
Phải nhanh!
Không đúng!
Thịnh Nhị giật mạnh dây cương, người nhảy xuống đất.
Con ngựa bị bất ngờ, hí lên mấy tiếng chói tai.
Thịnh Nhị vỗ về nó, ghé tai nói nhỏ: “Suỵt, đừng kêu… ngoan, đừng kêu… để ta suy nghĩ đã… chuyện này không thể nóng vội… Kỷ Cương là kẻ nguy hiểm… tuyệt đối không được manh động!”
…
Lúc này tại Ngự thư phòng.
Kỷ Cương đang đứng lặng lẽ nhìn sắc mặt Hoàng đế từ xanh sang trắng, rồi từ trắng lại xanh.
Lý Tòng Hậu như kẻ mất hồn, ngây người nhìn vào một điểm vô định.
Một lúc sau, ánh mắt hắn ta liếc về phía Kỷ Cương, bất ngờ quát lớn: “Có thật không?!”
“Bẩm Hoàng thượng, hoàn toàn chính xác. Thần đã sai mụ đỡ đến kiểm tra, là nữ không sai.”
Lý Tòng Hậu đập mạnh xuống bàn, giận dữ quát: “Nàng ta làm sao trà trộn vào Quốc Tử Giám? Làm sao qua được cửa trường thi? Rồi còn vào triều làm quan, tiếp cận trẫm! Lá gan lớn thật!”
Kỷ Cương á khẩu không nói nổi một lời.
Vốn dĩ hắn chỉ định điều tra mối quan hệ giữa Thất gia và đảo Mỹ Nhân, không ngờ lại moi ra được bí mật kinh thiên động địa như vậy.
Một nữ tử, ở giữa đám đàn ông ẩn mình suốt bao năm không bị phát hiện… ai mà tin nổi?!
Trong lòng Lý Tòng Hậu bốc lên sát khí khó kiềm chế: “Đúng là to gan, dám đem trẫm ra làm trò đùa, có còn pháp luật không? Người đâu…”
“Hoàng thượng!”
Thái giám Vương Trung vội vàng lên tiếng can: “Xin Người suy xét cẩn thận!”
“Trẫm còn cần phải suy xét gì nữa?!”
Lý Tòng Hậu cười nhạt.
“Đại Tần ta trải qua trăm năm, ba năm một kỳ thi, chọn nhân tài trị quốc. Chưa từng có chuyện nữ tử lẻn vào thi cử! Mặt mũi trẫm mất sạch! Uy tín triều đình bị sỉ nhục! Người đâu! Lập tức điều tra, điều tra đến nơi đến chốn!”
Vương Trung vốn định khuyên thêm, nhưng thấy Hoàng đế nổi giận đùng đùng, đành nuốt lời vào bụng.
Kỷ Cương tiến lên một bước: “Hoàng thượng, chuyện này nàng ta tuyệt đối không thể làm một mình, chắc chắn còn có đồng lõa.”
Sắc mặt Lý Tòng Hậu nghiêm lại: “Lôi từng người ra, trẫm sẽ xử không khoan nhượng!”
“Tuân chỉ! Vậy… Tĩnh gia có cần…”
“Tịch thu gia sản!”
“Thần tuân chỉ!”
Kỷ Cương hành lễ xong, quay lưng rời đi, nét ôn hòa trên gương mặt đã tan biến, thay vào đó là ánh nhìn lạnh như băng.
Tuyên Bình Phủ Hầu, nhà họ Ngô, phải điều tra kỹ! Không được bỏ sót ai!
Còn nữa…
Năm năm trước, từng có người nghi ngờ Tĩnh Bảo là nữ, bị Cố Trường Bình dùng ba câu hai lời che giấu qua.
Lúc đó Cố Trường Bình là Tế tửu Quốc Tử Giám, lời nói rất có trọng lượng, người Tĩnh gia hoàn toàn tin tưởng hắn.
Vậy thì… vai trò của Cố Trường Bình trong chuyện này là gì?
Hắn có biết thân phận thật của Thất gia hay không?
Nếu biết, tại sao hắn lại che giấu?
Còn chuyện Tĩnh Bảo có liên quan gì đến vụ tích trữ lương thực ở Giang Nam hay không?
Ra khỏi Ngự thư phòng, ánh nắng gay gắt của buổi trưa rọi thẳng vào mắt Kỷ Cương.
Hắn giơ tay áo che đi, nhân tiện cũng giấu nụ cười nhạt nơi khoé môi.
Trực giác nói cho hắn biết chỉ cần tiếp tục điều tra, tất sẽ tìm ra chân tướng.
…
“Tiểu thư! Tiểu thư!”
Tô Uyển Nhi đang trêu đùa con cùng với nhũ mẫu, bỗng nghe Thẩm cô cô hớt hải chạy vào.
“Có chuyện gì mà hét lên thế? Làm ồn đến mức dọa cả con ta!”
“Tiểu thư!”
Thẩm cô cô thở hổn hển, ghé sát tai Tô Uyển Nhi thì thầm một tràng.
Mắt nàng trừng lớn, đứng bật dậy: “Cái gì?! Làm sao có thể…”
“Là thật đấy ạ! Cẩm Y vệ sắp tới khám nhà rồi!”
Thẩm cô cô vỗ ngực bình bịch: “Lão nô sống nửa đời người rồi, đây là lần đầu nghe thấy chuyện lạ đến thế, chuyện này… chuyện này…”
“Điên thật rồi!”
Tô Uyển Nhi khoát tay với nhũ mẫu, bảo nàng ôm con lui ra.
Trong điện chỉ còn lại hai người, Tô Uyển Nhi cả người lạnh đi, giọng nói cũng lạnh: “Chuyện này từ đâu rò rỉ ra?”
“Do Cẩm Y vệ điều tra ra.”
“Còn ai biết nữa?”
Thẩm cô cô bị hỏi đến nghẹn họng: “Tiểu thư có ý gì…”
“Cha mẹ nàng ấy chắc chắn biết, ba chị gái e là cũng che giấu. Bọn hạ nhân hầu h* th*n cận nhất định cũng biết.”
Tô Uyển Nhi nhấc chén trà, dùng nắp khua bọt trà trên mặt nước.
“Vậy ngoài những người đó, còn ai biết?”
Không đợi Thẩm cô cô đáp, nàng nói tiếp: “Cố Trường Bình có biết không? Từ Thanh Sơn có biết không? Hai vị trong phủ Trưởng công chúa và nhà họ Tiền… có biết không?”
Trời ạ!
Thẩm cô cô không kìm được rùng mình một cái.