Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:

Bạn đang đọc Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - tại YeuTruyenHay.Com. Dùng F11 để đọc toàn màn hình.
Chữ:
Dãn dòng:
Chiều rộng:
Theme:

“Dô, phế vật mà còn muốn…”

Cao Triều nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Lục Hoài Kỳ, lời trào phúng đến miệng lại nghẹn không nói nên lời.

Tên nhóc này tuy là phế vật thật, nhưng trái tim lại rất thật.

“Ngươi còn nhiều chuyện phải làm lắm!”

Cao Triều sờ lên mấy sợi râu mới mọc nơi cằm, nói: “Vừa rồi ta nghĩ kỹ rồi, bên cạnh ngươi còn hai người dùng được. Một là cha ruột ngươi, hai là tỷ phu của ngươi Mã Thừa Dược.”

Lục Hoài Kỳ ngẩng đầu: “Nói đi, ta phải làm thế nào?”

“Dù ngươi dùng cách gì, phải khiến họ mở miệng nói giúp cho Tĩnh Thất. Cha ngươi có thể dâng sớ cầu tình, còn Mã Thừa Dược và cha hắn đều làm việc trong Thái y viện. Thái y viện là nơi thế nào, không cần ta nói nhiều, bao nhiêu thế gia cầu cạnh bọn họ.”

“Ta đi ngay!”

Lục Hoài Kỳ vừa nhấc chân bước đi, chợt nhớ ra điều gì, gân xanh bên trán giật giật: “Muội ta sinh non, sống chết chưa rõ, Mã Thừa Dược liệu có chịu…”

“Biểu thiếu gia, Ngũ cô nương và Thất gia nhà ta có quan hệ như vậy, nàng sẽ không thấy chết mà không cứu.”

“Phải, phải rồi!”

Lục Hoài Kỳ thở phào một hơi, vỗ vai A Nghiễn: “Ta gấp quá hoá hồ đồ mất rồi.”

A Nghiễn: “Biểu thiếu gia, nếu hầu gia…”

“Nếu thật sự xảy ra chuyện, ta liều cả mạng này với hắn.”

Lục Hoài Kỳ bước qua ngưỡng cửa, quay đầu nói với hai người trong phòng: “Lần này ta có lý do đường đường chính chính ra vào Tĩnh phủ rồi. Chúng ta hẹn gặp ở đó, nhất định phải bảo vệ Tiểu Thất bình an vô sự.”

Tiền Tam Nhất nhìn bóng lưng vội vã kia, cảm khái: “Hắn thật sự thích Tĩnh Thất.”

Cao Triều hừ một tiếng: “Không gọi là thích, gọi là đơn phương.”

Tiền Tam Nhất: “Giống hệt ngươi.”

“Ngươi không thế à?”

Đâm dao xong cho nhau, Cao Triều nghiêm mặt: “A Nghiễn, Tiểu Thất!”

“Cao công tử?”

“Gia?”

“A Nghiễn, ngươi đi tìm Thịnh Nhị, không cần nói gì nhiều, nên làm gì hắn tự biết.”

“Vâng!”

“Tiểu Thất đến hoàng lăng, gặp mẹ ta.”

Ánh mắt Cao Triều dừng lại trên bậu cửa, lạnh nhạt nói: “Nhà chúng ta tuy sa sút, mẹ ta cũng chẳng còn bao nhiêu tiếng nói, nhưng ngươi chỉ cần nói với bà một câu: ‘Tĩnh Thất là người rất quan trọng với ta’, bảo bà tự mình cân nhắc.”

Tiểu Thất lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời này.

Chỉ cần Trưởng công chúa mở miệng, lão Vương Trung kia chắc chắn sẽ lên tiếng giúp Thất gia.

Cao Triều: “Tam Nhất, chúng ta cũng đi thôi.”

Tiền Tam Nhất: “Đi!”

“Hai vị công tử!”

A Man từ đầu đến giờ vẫn im lặng bên cạnh bỗng xông ra, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, hướng về phía Cao Triều và Tiền Tam Nhất dập đầu “cốp cốp cốp” ba cái.

“Ta thay Thất gia cảm tạ hai vị công tử.”

Cao Triều kéo nàng dậy: “Rảnh rỗi mà quỳ lạy, sao không tranh thủ bói một quẻ cho Thất gia nhà ngươi? Nhưng nhớ đừng bói ra quẻ tốt, tim ta chịu không nổi đâu.”

Tiền Tam Nhất móc ra một thỏi bạc vụn từ trong ngực: “Đừng nghe hắn, bói toán sao lại không lấy tiền? Ngươi tin không, cầm bạc này rồi, ngươi nhất định sẽ bói chuẩn.”

“Không đúng!”

Cao Triều giật lấy thỏi bạc: “A Man, ngươi không có thời gian bói toán, mau chóng thu dọn thư phòng của Thất gia, hễ có gì liên quan đến Cố Trường Bình và Bắc phủ, tất cả đều đốt sạch.”

A Man thất kinh, lập tức quay người chạy như bay về phía thư phòng.

“Thật sự muốn tịch biên nhà sao?” Mặt Tiền Tam Nhất tái mét.

Cao Triều nhìn hắn: “Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Ta luôn có cảm giác lành ít dữ nhiều.”

Đồng tử Tiền Tam Nhất co rút mạnh.

Y quán nhà họ Tạ

“Không phải bệnh gì lớn, do khí hư gây ra đổ mồ hôi và chóng mặt. Ta đã thêm bạch thược vào toa thuốc, uống mười bốn ngày sẽ khỏi, đây là đơn thuốc, đi bốc thuốc đi!”

“Đa tạ đại phu!”

“Người kế tiếp!”

Tạ Lan ngẩng đầu, đôi mày thanh tú nhướng lên: “Trạng nguyên lang?”

“Là tại hạ!”

Tiền Tam Nhất: “Ta mắc bệnh nan y, sắp chết rồi, xin đại phu chẩn một chẩn.”

Tạ Lan bị hắn doạ giật mình, ba ngón tay vừa chạm cổ tay, cúi mắt bắt mạch, định nghiêm mặt lại thì bỗng nghe bên cạnh có người thì thầm: “Các ngươi nghe chưa, Thám hoa lang khoa ân trước là nữ nhân đấy!”

“Thật hay giả vậy, đừng nói bậy!”

“Chân thật trăm phần, vừa bị Cẩm Y vệ bắt đi rồi, có khi sắp bị chém đầu.”

“Ta sống đến từng này tuổi, lần đầu nghe chuyện kỳ lạ thế này.”

Mí mắt Tạ Lan lập tức mở to, ánh mắt hơi lạnh đi.

Tiền Tam Nhất cười bất đắc dĩ, nụ cười rất nhạt: “Cái ta mắc là bệnh nan y bọn họ nói đấy, đại phu, ngươi xem có chữa được không?”

“Xin lỗi, bệnh nan y của ngươi ta chữa không được.”

“Ngươi chữa được!”

Tiền Tam Nhất hạ thấp giọng: “Nam là dương, nữ là âm, nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Ngươi gả cho Tô Bỉnh Văn, lý ra nên ở hậu viện nhà họ Tô, dạy con hầu chồng. Thế nhưng ngươi lại ra ngoài lộ mặt, gồng gánh y quán này. Nói cho cùng, ngươi và nàng giống nhau.”

Lời vừa dứt, tiếng chày giã thuốc “bộp” một tiếng vang lên.

Tim Tạ Lan cũng như đánh một tiếng “bộp”.

“Ta vốn thông minh từ nhỏ, tự phụ, trong mắt ngoài bản thân ra thì không có ai khác. Đám giám sinh ở Quốc tử giám, ta thấy toàn lũ ngốc. Chỉ có một người Tĩnh Thất.”

Trước đây khi nhắc đến chuyện này, Tiền Tam Nhất luôn thấy xấu hổ. Đường đường là nam nhi, chuyện gì cũng không bằng một nữ nhân, đập đầu vào đậu hũ chết cho rồi.

Nhưng lúc này đây, giọng điệu hắn chưa từng chân thành đến thế.

“Chỉ có nàng, khiến ta cảm thấy dù đi theo sau nàng, bị nàng sai làm cái này cái kia, ta cũng cam tâm.”

Hắn họ Tiền, đúng là rất mê tiền, nhưng so với mạng sống, còn phải chọn sao?

Chỉ vì một vạn lượng bạc mà đi con đường tạo phản, không phải hắn ngốc, mà bởi vì đó là điều Tĩnh Thất muốn làm.

Là đơn giản vậy thôi!

“Tạ đại phu.”

Tiền Tam Nhất day trán: “Trước kia ta coi thường nữ nhân, vì họ cả đời ngửa tay xin tiền đàn ông, cả đời buộc hỉ nộ vào chồng hoặc con cái, thật tầm thường. Chỉ có Tĩnh Thất là khác, nàng…”

“Ngươi biết nàng là nữ nhân từ lâu rồi?” Tạ Lan bất chợt lên tiếng cắt lời.

Tiền Tam Nhất sững lại: “Phải!”

Tạ Lan: “Vẫn luôn giấu thay nàng?”

Tiền Tam Nhất: “Phải!”

Tạ Lan: “Ngươi thích nàng?”

Tiền Tam Nhất: “Tạ đại phu, đừng tầm thường thế. Ta và hắn chỉ là huynh đệ.”

Tạ Lan hơi bất ngờ: “…Định giấu đến bao giờ?”

Tiền Tam Nhất: “Chỉ cần hắn không muốn nói thì cả đời.”

Tạ Lan “vụt” một tiếng đứng bật dậy, ánh mắt cụp xuống lạnh lẽo: “Vậy ngươi muốn ta khuyên Bỉnh Văn, cầu xin cha hắn?”

Tiền Tam Nhất xoa mũi, thầm nghĩ: Tô Bỉnh Văn chắc chẳng cần ngươi khuyên, nhưng nếu ngươi mở miệng, hiệu quả hoàn toàn khác.

“Phải!” Hắn nói trái lương tâm.

“Tại sao không trực tiếp tìm hắn?”

“Bởi vì…”

Tiền Tam Nhất đứng dậy, đối diện với ánh mắt đen trắng rõ ràng của Tạ Lan: “Ngày nào hắn cũng đưa ngươi đến y quán, đón ngươi về nhà, chắc chắn chuyện gì cũng nghe ngươi.”

Chiêu này hắn học từ Tĩnh Thất.

Muốn khống chế một người, trước tiên phải nắm được điểm yếu của người đó, rồi tìm cách đánh trúng.

Tạ Lan quay sang phía tiểu nhị: “Ta có việc gấp, đi trước một bước, đợi ta quay lại rồi hãy đóng cửa tiệm, dù muộn đến đâu.”

“Vâng!”

“Ngươi lát nữa đến tiệm tìm ta.”

Tạ Lan chỉ vào Tiền Tam Nhất: “Thành hay bại, xem mệnh Thất gia ra sao.”

Tiền Tam Nhất nhe răng cười: “Mệnh nàng từ trước đến nay vẫn tốt.”

“Hừ!”

Tạ Lan nhíu mày.

Từ nhỏ cải trang nam tử, gánh vác gia nghiệp, thế mà gọi là mệnh tốt?

Tiền Tam Nhất thấy nàng lên xe ngựa rồi, mới xắn tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán.

Bên hắn xem như đã có tiến triển, không biết mỹ nhân bên kia thì thế nào…