Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:

Bạn đang đọc Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - tại YeuTruyenHay.Com. Dùng F11 để đọc toàn màn hình.
Chữ:
Dãn dòng:
Chiều rộng:
Theme:

“Nàng ta cười rồi!”

“Đúng là mất hết lương tri.”

“Đây là tội chết bị tru di cả nhà đấy, sao nàng ta còn có thể cười nổi cơ chứ!”

Tại sao lại không thể cười?

Tĩnh Bảo ưỡn thẳng ngực, cất tiếng: “Kỷ đại nhân, trước khi đi theo ngài, có thể cho ta hỏi mấy câu được không?”

Ánh mắt Kỷ Cương lướt qua gương mặt tái nhợt như tro tàn của Thất gia: “Hỏi đi.”

“Đa tạ!”

Tĩnh Bảo bất chợt quay phắt đầu lại, trong đôi đồng tử đen láy rực cháy một ngọn lửa hừng hực: “Ngươi là ai?”

Người phụ nữ kia bị dọa lùi nửa bước.

“Ngươi là mẹ ruột của Tĩnh Vinh Dần, người đàn bà từng đến Tĩnh phủ gia gây sự năm ấy.”

“Nàng… nàng tên là Tĩnh Vinh Dần?” Người phụ nữ biến sắc.

“Quả nhiên là ngươi.”

Tĩnh Bảo túm chặt cổ tay đối phương: “Nói! Sao cha ta lại ở trong tay ngươi? Ông ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ông ấy… Ông ấy rơi xuống nước, ta… ta đã cứu hắn… đầu ông ấy đập vào tảng đá lớn dưới đáy sông… bị… bị ngốc rồi!”

“Sao không đưa ông ấy về Tĩnh phủ?”

Giọng Tĩnh Bảo bất ngờ vút cao: “Ngươi biết rõ Tĩnh gia ta!”

Người phụ nữ hoảng loạn đến mức hai chân khuỵu xuống, quỳ thẳng về phía Tĩnh Bảo: “Ông ấy… ông ấy không muốn quay về Tĩnh gia.”

“Ngươi nói dối! Một người phụ nữ yếu ớt như ngươi sao có thể cứu được ông ấy? Sao lại khéo đến thế, đúng lúc ông ấy rơi xuống nước ngươi lại ở đó?”

“Ta…”

“Là ngươi dụ ông ấy đến Dương Châu.”

Vì tức giận, cả gương mặt Tĩnh Bảo trắng bệch đi.

“Ngươi vì bị Tĩnh gia ta bỏ mẹ giữ con, ôm hận trong lòng, nên thông đồng với nhị phòng, dẫn dụ ông ấy đến Dương Châu. Đợi ông ấy rơi xuống nước, ngươi lại giả vờ tốt bụng cứu hắn lên.”

“Không, không phải, không phải như vậy…”

Người phụ nữ kia cuống quýt biện bạch.

“Ta đã hao tốn biết bao nhân lực, tài lực tìm ông ấy ở Dương Châu, cuối cùng vẫn không tìm ra, chính ngươi đã giấu ông ấy đi!”

Tĩnh Bảo túm lấy cổ áo trước ngực người kia, gào lên: “Tại sao phải giấu ông ấy đi? Ngươi làm vậy để làm gì?”

“Thả nàng ra! Các ngươi là đồ xấu xa!”

Tĩnh Bình Chi bỗng hét lớn một tiếng, lao tới đẩy mạnh Tĩnh Bảo sang bên, rồi ôm chặt lấy người phụ nữ kia.

“Phải thật lòng yêu thương ta, phải đối xử thật tốt với ta, các ngươi đừng bắt nạt nàng!”

“Tiểu Thất!”

Lục Hoài Kỳ nhanh tay đỡ lấy Tĩnh Bảo đang lảo đảo lui về sau.

Tĩnh Bảo cắn mạnh đầu lưỡi mình, cơn đau buốt khiến nàng nhận ra những lời vừa rồi không phải là ảo giác.

Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lục Hoài Kỳ, rồi lại nhìn sang ánh mắt hung dữ của Tĩnh Bình Chi.

Nàng mỉm cười, khoé mắt rõ ràng ngân ngấn nước.

“Ông đẩy ta là vì bị ngốc, chứ trước đây không thế. Khi còn nhỏ, mỗi lần mẹ đánh vào tay ta, ông đều lén thở dài bên cạnh.”

“Tiểu Thất!”

Lục Hoài Kỳ nhìn chiếc cổ mảnh mai kia dần chuyển sang sắc lạnh, chỉ hận không thể khóc òa.

Tĩnh Bảo đẩy tay hắn ra, chỉnh lại áo quần hơi xộc xệch, nở nụ cười hờ hững nói: “Kỷ đại nhân, đúng làm khó ngài rồi, đi một chặng đường xa xôi tìm được cha giúp ta, còn dàn dựng cả một vở kịch lớn như thế… vất vả cho ngài rồi!”

Chỉ giỏi miệng lưỡi!

Trong lòng Kỷ Cương lạnh lùng cười khẩy: “Người đâu! Tất cả dẫn đi cho ta!”

“Tiểu Thất! Tiểu Thất!”

Sắc mặt Lục Hoài Kỳ biến đổi, định lao tới thì bị Tuyên Bình Hầu gia giữ chặt.

Trên mái nhà phía xa xa.

Đoạn Cửu Lương lập tức lấy giấy bút trong ngực ra, dùng nước miếng thay mực, viết vội một hàng chữ.

Một tiếng còi nhẹ vang lên, chim ưng bay lượn mấy vòng trên trời rồi chầm chậm đáp xuống bờ vai hắn…

Tĩnh phủ.

Cao Triều và Tiền Tam Nhất đang chuẩn bị dùng bữa trưa, A Man hầu hạ bên cạnh.

Đột nhiên, một bóng người lao tới như sét đánh.

Người nọ vừa tới gần đã vung tay, lật tung chiếc bàn “rầm” một tiếng, cơm canh văng tung toé khắp nơi.

“Ăn với uống gì nữa! Cháy đến mông rồi mà còn ăn hả?!”

Cao Triều đứng giữa một đống hỗn loạn, giận đến mức muốn giết người, vừa định mở miệng thì thấy ánh mắt của Lục Hoài Kỳ sắc như dao: “Xảy ra chuyện gì?”

Xảy ra chuyện gì ư?!

Lục Hoài Kỳ túm lấy cổ áo Cao Triều, gầm lên: “Thân phận Tiểu Thất đã lộ, bị Cẩm Y vệ bắt đi rồi!”

“Choang!”

Trong lúc hỗn loạn, cái bát mà Tiền Tam Nhất vừa vớt lại được rốt cuộc cũng vỡ tan thành mảnh vụn.

“Ai lộ ra? Là Từ Thanh Sơn à?”

Hắn gằn từng chữ, đầu óc xoay chuyển vùn vụt.

Lục Hoài Kỳ mệt mỏi buông tay, vò tóc thật mạnh, mắt đỏ ngầu nói: “Có một người phụ nữ diễn một vở tuồng, rồi cha nàng ấy xuất hiện, mà cha nàng thì… ngốc rồi, thế là bại lộ!”

Tiền Tam Nhất: “…”

Cao Triều: “…”

“Ta nói này, Lục Hoài Kỳ.”

Cao Triều nghiến răng: “Ngươi không thể nói cho rõ ràng được à? Nói thế quỷ mới hiểu!”

“Bẩm nhị vị công tử.”

A Nghiễn sắc mặt xanh mét bước vào, lạnh giọng nói: “Kỷ Cương không biết vì sao lại điều tra về Thất gia, lần theo manh mối tìm ra lão gia đã mất tích.

Lão gia bị ngã xuống nước, đập đầu vào tảng đá, bị ngốc rồi, được một nữ nghệ nhân tên Trần Xảo Xảo cứu.

Kỷ Cương ép Trần Xảo Xảo lên sân khấu trong Hầu phủ hát một vở tuồng, vạch trần chuyện Thất gia cải nam trang ngay giữa đám đông.

Hiện tại Thất gia, lão gia, và cả Trần Xảo Xảo đều đã bị đưa đến phủ Cẩm Y vệ.

Còn nữa, Thất gia nói vụ rơi nước của lão gia là do Trần Xảo Xảo thông đồng với nhị phòng Tĩnh phủ gây nên. Người phụ nữ ấy không phải loại tốt đẹp gì!”

Vài câu ngắn gọn, rõ ràng rành mạch.

Lục Hoài Kỳ ngồi phịch xuống ghế, đầu óc trống rỗng, ánh mắt đờ đẫn: “Ta không bảo vệ được Tiểu Thất, cũng không nói rõ ràng được… ta đúng là phế vật.”

Cũng biết mình vô dụng đấy.

Cao Triều lườm hắn một cái, quay sang Tiền Tam Nhất: “Ta và Tiểu Thất đều đoán sai rồi. Người mà Kỷ Cương phái tới Lâm An và Dương Châu, không phải để đối phó Ôn Lư Dụ, mà là nhằm vào Tiểu Thất.”

Sắc mặt Tiền Tam Nhất tối sầm: “Giờ nói những chuyện này đã muộn rồi. Nữ cải nam trang, nhẹ thì ngồi tù, nặng thì tru di cả nhà… Phải nghĩ cách cứu nàng ấy ra.”

“Cứu bằng cách nào?” Cao Triều hỏi.

Tiền Tam Nhất xoa mặt hai cái, thẳng thắn: “Chuyện này quá lớn, ta với hắn không đủ sức, Thịnh Nhị cũng không giúp được.”

Ánh mắt Cao Triều chợt rét lạnh: “Nếu ta với ngươi không đủ sức thì tìm người đủ sức!”

Tiền Tam Nhất nghĩ nhanh như chớp: “Có hai người có thể.”

Cao Triều: “Nói!”

Tiền Tam Nhất: “Trưởng công chúa và Từ Thanh Sơn.”

“…Mẹ ta chỉ e cũng khó mà giúp được.”

Cao Triều xưa nay kiêu ngạo, giờ mí mắt cụp xuống: “Lúc còn tiên đế thì bà có tiếng nói, nhưng với đương kim Hoàng đế, chẳng còn giá trị gì. Thêm đứa con vô tích sự như ta…”

Tiền Tam Nhất dứt khoát ngắt lời: “Vậy thì chỉ còn Từ Thanh Sơn, hắn chắc chắn sẽ không thấy chết không cứu.”

Cao Triều: “Ta đi tìm hắn!”

“Còn một người nữa!”

A Nghiễn vẫn im lặng nãy giờ chợt lên tiếng: “Còn một người nữa có thể cứu được Thất gia.”

“Ai?”

“Tô đại gia Tô Bỉnh Văn. Lúc tiên sinh còn ở kinh thành đã từng đưa Thất gia đến gặp hắn ta, nói rõ thân phận rồi.”

“Hắn chỉ là kẻ nhàn rỗi…”

Tiền Tam Nhất đập tay lên trán: “Đúng là kẻ nhàn rỗi, nhưng cha hắn thì không! Tô Thái phó hiện giờ là người thân cận nhất bên cạnh Hoàng đế, lời nói rất có trọng lượng.”

Cao Triều gật đầu: “Không thể chậm trễ, ta đi tìm Từ Thanh Sơn, ngươi đi tìm Tô Bỉnh Văn. Chia ra hành động.”

“Ta thì làm gì?”

Lục Hoài Kỳ lảo đảo đứng dậy khỏi ghế, giọng run run.