Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:
Tĩnh Bảo vỗ trán hối hận, chỉ mải lo chuyện của Thanh Tuyết, đến cả đại tỷ và tỷ phu cũng quên mất chưa ra chào hỏi.
Rạp hát được dựng ngay bên hồ, là một đình lớn hình vuông. Tĩnh Nhược Tố đang che dù chờ giữa đường.
Tĩnh Bảo bước tới: “Đại tỷ?”
Tĩnh Nhược Tố kéo y vào dưới dù, hạ giọng hỏi: “Cẩm Y vệ vẫn còn bao vây sao?”
“Ừ.”
“Lẽ ra muội không nên trở lại!”
“Đã về rồi, nhắc chuyện quay đầu làm gì nữa.”
“Muội…”
Tĩnh Nhược Tố tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Biết A Bảo quay lại kinh, nàng vừa mừng vừa giận, ba ngày liền chẳng ngủ được. Tình hình kinh thành thế nào, người ta tránh còn không kịp.
“A Bảo.”
Tĩnh Nhược Tố dịu giọng nói: “Mẹ muốn muội và Hoài Kỳ thành thân, là vì muốn tốt cho muội. Không chỉ có mẹ nghĩ vậy, mà ta cũng luôn mang tâm tư đó. Không ai hiểu rõ gốc gác bằng Hoài Kỳ.”
Lại nữa rồi!
Tĩnh Bảo ngửa mặt nhìn trời, chẳng thèm đáp.
“Trước kia muội công danh hiển hách, có hoài bão lớn, ta không ép muội. Nhưng bây giờ…”
Tĩnh Nhược Tố thở dài: “Nhà họ Cao là hoàng thân quốc thích, nhà họ Tiền thì cha làm quan, còn muội thì có gì?”
Cha đã mất, mẹ đã già, một đệ đệ thứ xuất còn đang mới vỡ lòng học chữ.
“Nhưng ta có đại tỷ mà!”
“Muội…”
Tĩnh Nhược Tố tức đến mức lấy ngón tay chọc vào trán Tĩnh Bảo: “muội cũng phải biết nghĩ cho tương lai của mình chứ!”
Tương lai ư?
Tĩnh Bảo cười, hạ giọng trả lời: “Đại tỷ, ba ngày nữa nhà họ Từ đưa tang, chẳng mấy chốc chiến sự sẽ nổ ra. Trời đất này sắp thay đổi rồi, chuyện tương lai… ai nói cho chuẩn được?”
Tĩnh Nhược Tố: “…”
“Đại tỷ, không phải ai cũng nhất định phải đi theo con đường thành thân, sinh con. Con đường của muội vẫn luôn ở dưới chân mình, và vẫn luôn vì bản thân mà tính toán, chỉ là mọi người không biết mà thôi.”
Trong mắt Tĩnh Bảo ánh lên sắc sáng: “Kịch bắt đầu rồi, tỷ mau qua đó đi.”
Tĩnh Nhược Tố vẫn đứng yên, chăm chú quan sát muội muội của mình từ đầu đến chân.
Sao nàng lại không hiểu lời vừa rồi?
Trong đầu đứa nhỏ này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
“Thất gia, lâu quá rồi không gặp!”
Hai người dưới tán dù cùng quay đầu lại.
Cách đó vài trượng, Mã Thừa Dược đang đỡ vợ là Lục Cẩm Vân, bụng nàng đã nhô cao rõ ràng.
Tĩnh Bảo vội bước ra khỏi dù: “A chà, sắp sinh rồi phải không?”
Lục Cẩm Vân hơi thở gấp gáp: “Biểu ca, còn một tháng nữa.”
“Gì mà một tháng, còn hai mươi tám ngày đấy!”
Mã Thừa Dược liếc vợ một cái đầy chiều mến: “Ta không cho nàng đến, nàng nhất quyết đòi đi, bảo là lâu rồi không gặp Thất gia.”
“Thất gia vẫn ổn chứ!”
Tĩnh Bảo vỗ vai Mã Thừa Dược: “Sau này ấy à, đừng việc gì cũng nghe lời phụ nữ, phải có hơi khí khái trượng phu chứ!”
“Xì!”
Lục Cẩm Vân phì một tiếng, trừng mắt lườm Tĩnh Bảo: “Đừng dạy hư phu quân nhà ta!”
Mã Thừa Dược nghe vậy, cười hề hề như đứa trẻ ngốc nghếch.
Tĩnh Bảo cố tình lắc đầu, làm bộ như chê bai: “Thôi thôi thôi, hai người mau rời khỏi mắt ta đi, ta thân cô thế cô, không chịu nổi cảnh người ta mặn nồng ân ái.”
“Thành thân sinh con vẫn là con đường tốt, chí ít thì yên ổn, vững vàng.”
Tĩnh Nhược Tố bước lên, đưa dù che nắng cho Lục Cẩm Vân, ánh mắt lại liếc sang Tĩnh Bảo: “Còn có người thương yêu.”
“Ai mà không có người thương chứ?”
Ngô Thành Cương vừa chắp tay sau lưng bước đến, cười với Tĩnh Bảo: “A Bảo, chúng ta đúng là lâu rồi chưa gặp nhỉ?”
“Tỷ phu!”
Tĩnh Bảo mỉm cười: “Giờ đệ là người rảnh rang rồi, muốn gặp lúc nào chẳng được.”
Ngô Thành Cương cười nói: “Hôm nào hẹn cả Hoài Kỳ cùng dùng bữa, lần sau tỷ phu sẽ mời. Giờ đệ đã về kinh, sau này rảnh thì tụ họp nhiều hơn.”
Hôm nào là hôm nào, lần sau là lần nào, sau này là bao giờ…
Lời khách sáo thì nghe rất êm tai, nhưng người thật lòng vì mình, lúc nào cũng là người mắng mình tới tấp, còn dùng tay chọc vào trán.
“Cảm ơn tỷ phu.”
Tĩnh Bảo vẫn cười không đổi: “Đừng đứng dưới nắng nữa, mau đi nghe hát thôi!”
Chuyển bước đến rạp hát, vở kịch đã bắt đầu, là “Tái sinh duyên”.
Là câu chuyện về nữ tài tử Mạnh Lệ Quân.
Mạnh Lệ Quân vì cứu vị hôn phu bị gian thần hãm hại, đã cải trang nam nhân, bỏ nhà ra đi, sau đó dự thi, đỗ Trạng nguyên, làm quan tới chức Thủ phụ, cuối cùng bị Hoàng đế phát hiện thân phận.
Tại sao lại diễn vở này?
Tĩnh Bảo nghe mà lòng bức bối, bèn đứng dậy đi tìm Lục Hoài Kỳ.
Lục Hoài Kỳ đang bị người giữ lại nói chuyện, thấy Tĩnh Bảo tới, bèn kiếm cớ đuổi khéo người kia đi, rồi hỏi: “Sao thế?”
“Ai chọn vở này vậy?”
Lục Hoài Kỳ nghe mấy câu hát thì mồ hôi lạnh túa ra, nghiến răng nói: “Chắc mấy bà vợ nhà quan chưa từng ra đời chọn đấy. Đi, đừng nghe nữa, ta với ngươi vào thư phòng nói chuyện.”
Lúc này sắc mặt Tĩnh Bảo mới dịu đi đôi chút.
Hai người vừa định rời đi thì đột nhiên trên sân khấu vang lên tiếng “đang đang đang” của chiêng trống… lại bỗng im bặt.
“Sao đang diễn lại dừng rồi?”
“Sao không hát tiếp?”
“Hay là đoạn kịch mới?”
Trong tiếng xì xào, chỉ thấy “Mạnh Lệ Quân” trên sân khấu quăng tay áo, bước nhẹ nhàng ra phía trước lan can.
“Ai a a a a…”
Người hát tuồng kia mày như núi xuân, mắt như hồ thu, xoay người khéo léo, gương mặt phấn trắng lộ nửa kín nửa hở, cất giọng: “Trên Kim điện ban chiếu rung hồn thổn thức,
Thắt ngọc đái, khoác áo gấm, mang giày triều, bước lên điện,
Mạnh Lệ Quân ta từng bước từng bước,
Vững vàng, đĩnh đạc, phong thái đoan trang mà ẩn chút yêu kiều.
Còn ngươi…”
Người hát tuồng kia đột nhiên đưa tay chỉ thẳng về phía Tĩnh Bảo: “Ngươi, ngươi, ngươi… Thám hoa lang,
Tuấn tú tài hoa xuất chúng,
Phong cốt Kiến An, khí độ cao,
Một thân nữ nhi dám thi cử cầu danh vọng,
Giấu trời dối người, dám đem mạng sống đánh cược!”
Nếu nói thời gian có thể quay ngược trong chớp mắt thì Tĩnh Bảo tuyệt đối sẽ không vì tiếng chiêng dừng lại mà quay đầu.
Nếu có thể quay ngược nửa canh giờ thì nàng thậm chí đã không đặt chân vào Hầu phủ để tham dự trò náo nhiệt này.
Thế nhưng trên đời không có “nếu như”.
Khi ba chữ “đánh cược mạng sống” kia được người hát tuồng cất lên, tim Tĩnh Bảo bắt đầu đập loạn, cắn răng chửi: “Đồ điên từ đâu tới vậy!”
“Đồ điên từ đâu tới vậy!”
Lục Hoài Kỳ nổi trận lôi đình, gương mặt đỏ bừng vì giận: “Người đâu! Kéo xuống đánh cho ta!”
Người hát tuồng kia bỗng quăng tay áo: “phịch” một tiếng quỳ gối xuống, dùng giọng đầy bi ai gào lên: “Ai a a a, sự đã bại, tiếng chê cười để lại,
Tội khi quân, phải chịu hình,
Trong vở diễn, Mạnh Lệ Quân si tình đã chết,
Thất gia ơi, đừng tự treo thòng lọng vào cổ nữa!”
Thất gia?
Kinh thành có bao nhiêu Thất gia?
Có bao nhiêu Thất gia từng là Thám hoa lang?
Ánh mắt mọi người đều chĩa về một nơi, dừng lại trên một bóng người…
Người kia đứng dưới ánh mặt trời, dáng hình gầy mảnh, phong tư ngời ngời, khí chất như lan như ngọc.
Ánh nhìn của họ rơi xuống gương mặt nàng, thân thể nàng, bàn tay nàng…
Rồi lại ngẩng lên bàn tay, thân thể, gương mặt…
Hết lần này đến lần khác.
Tĩnh Bảo vẫn không biểu hiện gì trên mặt.
Không ai biết, khoé môi nàng đang co giật, cổ họng khô khốc, máu trong người sôi sục lao thẳng lên đầu.
Thế nhưng ngũ tạng lục phủ lại như bị ướp lạnh, đông cứng trong khoảnh khắc.
Kẻ hát tuồng kia là ai?
Từ đâu tới?
Tại sao biết thân phận của ta?
Hắn có mục đích gì?
Còn ta…
Ta?
Phải?
Làm?
Gì?