Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:
Hôm sau, vừa sáng sớm.
Tiền Tam Nhất mắt thâm quầng quay về Tĩnh phủ, chỉ nói với Tĩnh Bảo và Cao Triều bốn chữ: “Thanh Sơn đáng thương.”
Cao Triều hỏi, đáng thương chỗ nào?
Hắn câm như hến, chẳng chịu nói thêm một chữ, khiến tâm trạng Cao Triều trước khi đến Từ phủ rối như tơ vò, hệt như sắp bước vào một vở đại bi kịch ly hợp.
Thế nhưng đến khi thật sự đặt chân vào linh đường, hắn mới thấm thía câu Tĩnh Bảo từng nói: “Linh đường quá lớn, quá lạnh, hắn một mình hẳn rất cô đơn” hoàn toàn không phải lời nói ngoa.
Sao lại thế này?
Rõ ràng linh đường đã chật kín với hai cỗ quan tài, rõ ràng còn có hạ nhân trong đó đang thêm hương, đốt vàng mã.
Vậy mà đưa mắt nhìn quanh, vẫn cảm thấy bản thân cô độc, như đứng giữa bãi hoang tàn.
Thì ra…
Mất người thân là cảm giác thế này.
Khóc không được, nói không ra, chỉ có thể giấu trong lòng, đau đến xé ruột xé gan, như nghẹn nơi cổ họng.
Cao Triều run rẩy nghĩ, những chua xót, đau đớn, bất cam mà mình từng nếm trải, rốt cuộc tính là gì?
Mẹ vẫn còn, cha vẫn còn, dư uy của phủ Trưởng công chúa cũng vẫn còn.
Còn hắn thì sao?
Ngoài chút hư danh ra, thì còn gì nữa?
Cao Triều bỗng hiểu ra, tại sao hôm đó hắn lại cố chấp muốn so cao thấp với Cố Trường Bình đến vậy.
Hắn không phải đang so cao thấp, mà là đang cố giữ lại chút gì đó giữa những huynh đệ từng cùng hắn vào sinh ra tử.
“Ngươi tới làm gì?”
Giọng nói bất ngờ vang lên, Cao Triều ngẩng đầu, mọi biểu cảm đều lập tức thu lại: “Sao? Ta không thể đến à?”
Từ Thanh Sơn cười nhạt: “Hôm qua hắn đến, hôm nay ngươi đến, ngày mai thì sao?”
“Ẻo lả đến!”
Cao Triều nhướng mày, nhếch môi, vẻ mặt như muốn nói “có bản lĩnh thì đuổi ta đi”.
Chợt cảm thấy nét mặt đó có phần khiêu khích quá, hắn bèn hạ mày một tấc, khóe môi trễ xuống một chút, đổi thành vẻ “gia đây đến bầu bạn với ngươi, ngươi phải thấy mừng mới phải”.
Từ Thanh Sơn nhìn hắn một lát, lạnh nhạt nói: “Đã đến thì tự ngươi canh đi!”
“Dựa vào đâu chứ? Này…”
Từ Thanh Sơn không trả lời, xoay người bỏ đi.
Cao Triều ngớ người đứng đó, định bụng có nên đuổi theo kéo người quay lại hay không, chợt nghe một tiểu đồng run run nói: “Cao công tử, hương tàn rồi. Trong linh đường, hương của con cháu hiếu thảo không thể để đứt đoạn.”
Cao Triều giật nảy mình, sững sờ nhìn tiểu đồng kia đến mức hắn suýt nữa định quay đầu bỏ chạy.
Phải rồi!
Hắn gọi lão Định Quốc công là Từ lão gia, gọi Từ Bình là nhị thúc, chẳng phải cũng coi như con cháu hiếu thảo sao? Chẳng phải nên ở lại trông linh đường một mình sao?
“Từ Thanh Sơn!”
Cao Triều nhìn hai ngọn đèn trắng phía xa, cắn răng: “Ngươi càng ngày càng giống Cố Trường Bình rồi, có chuyện lại chẳng chịu nói rõ.”
Hôm sau, vừa sáng sớm.
Cao Triều mắt gấu trúc quay về Tĩnh phủ, nói với Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất bốn chữ: “Thanh Sơn thẹn thùng!”
Tĩnh Bảo hỏi, thẹn thùng chỗ nào?
Hắn học Tiền Tam Nhất lắc đầu, sau đó về phòng chùm chăn ngủ vùi.
Tĩnh Bảo thì hoàn toàn chẳng thấy bồn chồn, trước khi trời tối đã tự chỉnh trang sạch sẽ rồi đến Từ phủ.
Tối đó, linh đường bên cạnh Tĩnh Bảo là mấy người cháu khác của nhà họ Từ, không thấy bóng dáng Từ Thanh Sơn.
Hắn từ doanh trại ngoại thành trở về, bèn lập tức tới phủ Tô Thái phó, còn bảo Mạch Tử nhắn lại: Thái phó muốn giảng suốt một đêm.
Tĩnh Bảo giấu một tia đắng chát trong mắt, rồi bình thản thức trắng đêm, thỉnh thoảng còn cùng mấy vị đường đệ của Từ Thanh Sơn nhắc lại vài chuyện phiếm nơi Quốc Tử Giám thuở trước.
Hôm sau, vừa tảng sáng.
Tĩnh Bảo cáo từ người nhà họ Từ.
Đến cửa trong thì thấy Từ Thanh Sơn vừa về từ bên ngoài.
Hai người đi ngang qua nhau, hắn mặt mày lạnh tanh, không buồn chào hỏi.
Tĩnh Bảo đưa tay chặn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng không chút e ngại, cố ý chu môi, ấm ức nói: “Trông linh suốt đêm, đến bữa sáng cũng chẳng có, nhà ai có cái lệ này vậy?”
Ngày đó, toàn bộ người trong bếp Từ phủ bị phạt một tháng bổng lộc, lý do: thất lễ với khách.
Những ngày trông linh, ngày nào cũng như ngày nấy, đơn điệu, lặp lại.
Tình hình triều chính thì mỗi ngày một căng thẳng.
Hơn ba mươi phiên vương của triều Đại Tần, một nửa đầu hàng Bắc phủ, một nửa giao nộp binh quyền và phong địa cho Hoàng đế.
Mía ngọt hai đầu vốn chẳng có, cân nhắc lợi hại, trước khi đại chiến bùng nổ, họ buộc phải chọn phe.
Nếu không, lấy đâu ra công dẹp loạn, lại càng chẳng có công theo rồng.
Binh quyền giao nộp được nhanh chóng điều về kinh thành, đội quân chắp vá này chẳng mấy chốc cũng lên tới mười vạn người.
Theo ý ban đầu của Lý Tòng Hậu, mười vạn binh mã này sẽ nhập vào Từ gia quân.
Từ Thanh Sơn dâng sớ từ chối khéo, còn thẳng thắn nói rằng: Ngày sau ra trận, đám người đó chẳng những không giúp được Từ gia quân, trái lại chỉ là gánh nặng.
Hoàng đế thấy hắn tự tin như thế, bèn giao binh quyền cho một người mà không ai ngờ tới huynh ruột của Hạo vương phi, An Ninh Hầu gia: Chu Minh Sơ.
Tin truyền đến tai Tĩnh Bảo khi nàng đang ở phủ Tuyên Bình Hầu mừng thọ.
Lưu di nương tròn năm mươi, dù tình hình căng thẳng, nhưng đời người đàn bà có mấy lần năm mươi, nên vẫn cắn răng tổ chức.
Chỉ là mọi thứ đều giản lược, khách khứa mời cũng toàn thân thích, bạn bè.
“Tỷ phu đấu cô gia, Hoàng thượng ra chiêu này khéo thật!”
“Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, khó xử nhất là Hạo vương phi.”
“Trận này có đánh nổi không chứ, thật chẳng biết đâu mà lần!”
“Nghe nói binh Bắc phủ người nào người nấy đều một chọi mười, lợi hại lắm!”
“Từ gia quân cũng đâu phải hạng xoàng, đừng vội chán mình, tự diệt sĩ khí!”
“Mau nhìn kìa, Thám hoa lang đến rồi, trông tuấn tú quá!”
“Còn Thám hoa gì nữa, chuyện tám trăm năm trước rồi.”
“Đúng là đáng tiếc thật, tiền đồ biết bao nhiêu, nghe nói vì hắn mà ngay cả Hầu gia cũng bị vạ lây.”
“Cũng chẳng cần tiếc thay đâu, nghe nói hắn thân thiết với Đại tướng quân Từ gia quân, cách vài ba bữa lại đến trông linh, biết đâu nhờ đó mà được phục chức.”
“Nếu thật sự phục chức, ta muốn làm mối cho hắn với cháu gái nhà ta.”
“Thôi đi, cháu gái ngươi vừa béo vừa lùn, định làm xấu mặt Thám hoa lang đấy à?”
“Hắn quan lục phẩm, có gì mà xấu với chả mặt? Không phải vì hắn thông minh, đẹp trai thì ai chịu gả con đi xa chứ…”
Trong thủy tạ, một đám phu nhân quý tộc ăn mặc lộng lẫy chia nhóm nhỏ nhàn tản uống trà, tán gẫu.
Lời nói lướt qua nửa hồ nước, Lục Hoài Kỳ lập tức quay sang nhìn sắc mặt Tĩnh Bảo, chỉ thấy nàng hờ hững, như thể hoàn toàn không nghe thấy gì.
Quả thật nàng chẳng nghe thấy.
Trong lòng nàng đang lo lắng cho một chuyện khác.
“Biểu ca, Tuyết Thanh đã về chưa?”
Sau khi nhận thư, hôm sau Lục Hoài Kỳ lập tức viện cớ đàng hoàng để cử Tuyết Thanh đi phủ Lâm An.
Lẽ ra phải về rồi, thế mà bao nhiêu ngày nay vẫn bặt vô âm tín.
“Chưa, chắc chỉ vài hôm nữa thôi.”
Lục Hoài Kỳ biết nàng đang sốt ruột, bèn trấn an: “Nếu có chuyện lớn, hắn đã quay về ngay rồi. Giờ chưa có tin, nghĩa là bên đó vẫn ổn.”
Chỉ mong là ổn thật, nếu không…
Tĩnh Bảo không dám nghĩ tiếp.
Lúc này chỉ nghe Hầu phu nhân Lưu thị cao giọng: “Trống mở rồi, lão gia, mời khách sang xem kịch thôi!”
Khách nam và khách nữ chỉ cách nhau một hồ nhỏ, Tĩnh Bảo thấy đại tỷ Tĩnh Nhược Tố đang đi giữa đám đông, ánh mắt cứ chốc chốc lại dõi về phía nàng.