Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:

Bạn đang đọc Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - tại YeuTruyenHay.Com. Dùng F11 để đọc toàn màn hình.
Chữ:
Dãn dòng:
Chiều rộng:
Theme:

“Tiên sinh, có mật tín từ phương Nam gửi tới.”

“Mau đưa đây!”

Cố Trường Bình vừa định đứng dậy đã bị lão Kỷ giữ lại, ấn hắn ngồi xuống: “Đưa ta.”

Cố Dịch nhìn gương mặt âm trầm của lão Kỷ, lại nhìn cái chân đầy dao của gia mình, rất biết điều mà đưa thư sang tay lão.

“Từ Thanh Sơn đã hồi kinh, linh cữu lưu lại hai mươi mốt ngày, Thất gia mọi sự bình an!”

Lão Kỷ đọc xong, vo tròn bức thư rồi ném qua cửa sổ: “Nét chữ như chó bò, làm bẩn mắt thần y ta.”

Cố Dịch nghẹn một hơi nơi cổ họng, lên chẳng được, xuống cũng không xong, đến mức mắt trợn cả lên.

Lão già này, dựa vào vài phần bản lĩnh mà dám hét vào mặt gia hắn, lại còn xuống tay vô cùng độc ác.

Gia ơi, giết hắn đi!

Cố Trường Bình chẳng buồn nhếch mí mắt, chỉ thản nhiên bảo: “Đi nói với Thập Nhị, hai mươi mốt ngày sau, đại quân khởi hành ra Bắc vượt sông Vị Thủy, lương thảo đi trước.”

“Rõ!”

Cố Dịch cuối cùng vẫn không nhịn được, trừng mắt với lão Kỷ một cái rồi mới vén rèm lui ra.

Trừng ta thì ngươi mất miếng thịt chắc?

Lão Kỷ hừ một tiếng trong lòng, động tác nhanh như điện, chớp mắt đã rút hết kim ra.

“Cảm ơn.”

“Không dám nhận.”

Lão cười như không cười: “Chỉ mong đại huynh đệ khi ngồi nằm phải hết sức cẩn thận, có rơi gì cũng được, ngàn vạn lần đừng để rụng… lông tơ.”

Cố Trường Bình: “…”

“Ngài mà rụng mất một cọng, có người sẽ lột da, rút gân ta ra mất.”

Lão Kỷ nghĩ thêm rồi bồi một câu: “Lấy thế h**p người, thất đức lắm!”

Cố Trường Bình thả ống quần xuống, bước khỏi giường, đi mấy bước rồi nói: “Chẳng hay lão Kỷ đang oán trách thế đạo bất công ư?”

Lão trừng mắt lật cả trời: “Ngươi tự nói xem, có công bằng không?”

Cố Trường Bình trả lời: “Thế gian này chẳng có cái gọi là tuyệt đối công bằng. Ngươi một đêm bảy lần thì gọi là thận hư; nhưng nếu nữ nhân của ngươi một đêm bảy lần, vẫn là ngươi thận hư. Vậy công bằng chỗ nào?”

Lão Kỷ: “…”

Ừm, hình như đúng đúng là đạo lý ấy…

Không đúng!

Lão đập trán một cái: “Tên khốn nhà ngươi đang vòng vo mỉa mai ta thận hư đúng không!”

“Cố Trường Bình, đồ mất nết nhà ngươi. Hả? Người đâu rồi?”

Cố Trường Bình đã thong thả bước ra khỏi sân.

Ngoài viện, xuân sắc dạt dào.

Nếu chẳng phải chiến sự sắp tới, hắn hẳn đã dừng bước, ngắm nghía một phen. Nhưng giờ đây, lòng đầy tâm sự.

Hắn chính mắt chứng kiến cái chết của Định Quốc công.

Tiếng chém giết giữa binh đao đã dần lặng xuống, bốn cổng thành đều thất thủ, quân Nam tan rã, kẻ chết, kẻ đầu hàng.

Định Quốc công bị dồn lên thành lầu, gắng chống đỡ thân thể bằng lưỡi đao, máu theo sống đao nhỏ từng giọt xuống đất.

Sau lưng ông, đại kỳ phần phật trong gió, trên đó viết một chữ Từ.

Ông đột nhiên nở nụ cười, rồi trước khi nhảy khỏi thành lầu, đã gào lên bằng tất cả sức lực cuối cùng: “Lý Quân Tiện, ngươi vì ngôi báu mà khiến dân Đại Tần tàn sát lẫn nhau, xương trắng chất đống, trời đất phẫn nộ, lòng người căm giận. Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng! Nhất định sẽ gặp báo ứng!”

Trong tai Cố Trường Bình vang vọng hai chữ: Báo ứng.

Thế gian này, vạn sự đều có nhân quả.

Hắn không gieo nhân ác, nhưng lại phải gánh chịu quả đắng do Cố gia mang đến. Mọi đau khổ trong đó, chẳng ai thấu hiểu.

Chính vì thế, hắn mới thương xót Từ Thanh Sơn, đem tất cả tri thức, binh pháp trong bụng truyền dạy không giữ lại gì.

Từ Thanh Sơn cũng như hắn, chưa từng gieo nhân ác, nhưng lại phải nếm quả đắng, thật quá đỗi oan uổng, quá đỗi bất lực.

Hai mươi mốt ngày sau, sẽ chính thức đối đầu…

Cố Trường Bình thở dài trong lòng.

Một tướng công thành, vạn cốt khô.

Hắn mong mình còn sống, cũng mong người thanh niên phóng khoáng kia còn sống…

Hậu hoa viên Tĩnh phủ, bóng cây rợp mát.

Dưới tán cây, hai chiếc ghế nằm, bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ, bày đầy trái cây, điểm tâm và trà nước, chẳng thiếu thứ gì.

Hai người trên ghế nằm bắt chéo chân giống hệt nhau, toàn thân toát ra khí chất: “Ông đây nằm đây, đời muốn ra sao thì ra.”

Điểm khác biệt duy nhất là, trên mặt một người còn đắp cây quạt xếp mới.

Bất chợt…

Cây quạt bị ai đó hất lên.

Cao mỹ nhân giơ tay che ánh sáng, lười nhác hỏi: “Thông rồi à? Tính bỏ trốn sao?”

“Mỹ nhân, Tam Nhất!”

Giọng Tĩnh Bảo khàn đặc như bị rượu mạnh thiêu đốt: “Từ tối nay, ba người chúng ta, mỗi người một đêm, thay phiên nhau canh linh cữu cho Thanh Sơn.”

Hai người còn lại lập tức ngồi bật dậy khỏi ghế.

Cao Triều nhướn mày: “Tam Nhất, nàng điên rồi sao?”

Tiền Tam Nhất gật đầu: “Trông giống đấy.”

“Ta không điên!”

Tĩnh Bảo ngồi xổm xuống trước hai người, đôi mắt sáng rực như sao sớm.

“Hoàng đế dùng người thân nhất làm đá mài, mài hắn thành một thanh đao. Mài đau thế nào, các ngươi đều hiểu. Chúng ta không thể thay hắn chịu đau, nhưng ít nhất có thể ở bên hắn. Linh đường nhà họ Từ quá lớn, quá lạnh, hắn một mình ở đó chắc chắn rất cô đơn.”

Tiền Tam Nhất: “Rồi sau đó?”

“Không có sau đó.”

Tĩnh Bảo hít sâu: “Hôm nào hắn ra trận, chúng ta cùng tiễn hắn lên đường. Hai người bọn họ, dù ai chết, chúng ta đều cùng nhau thu xác. Cũng không uổng kiếp làm thầy trò, làm huynh đệ.”

Nàng nói câu đó, giọng điệu không chút gợn sóng, như thể chỉ đang kể một chuyện hết sức bình thường.

Cao Triều và Tiền Tam Nhất lại thấy trong tim như có một thanh đao từ từ đâm vào, sâu đến tận nơi lồng ngực.

Đau đến chết tiệt!

Hồi lâu, Cao Triều mới hỏi: “Nếu hắn lỡ tiết lộ thân thế của ngươi thì sao?”

Tĩnh Bảo thấp giọng: “Nếu hắn nói ra, là vì lý do gì? Là muốn ta chết sao?”

Cao Triều: “Không thể nào.”

“Vậy đã không muốn ta chết, ta còn sợ hắn không bảo vệ nổi ta ư? Hơn nữa, ban hôn đâu phải động phòng. Huống chi giờ chiến sự cận kề, lại đang chịu tang, hắn còn có thể làm gì ta?”

Tiền Tam Nhất lập tức hiểu ra: “Ý ngươi là, không nghĩ đến chuyện xa, chỉ nhìn vào hiện tại.”

“Hiện tại cũng chẳng còn mấy ngày.”

Sắc mặt Tĩnh Bảo dần tái đi: “Qua một ngày là ít một ngày, nhìn một lần là ít một lần. Chúng ta cứ làm hết sức, phó mặc ông trời, đừng để bản thân phải hối tiếc.”

“Nói hay lắm!”

Tiền Tam Nhất xúc động đến suýt nữa làm lật cả bàn nhỏ: “Khoác cái vỏ tướng quân vào, thì coi thường bạn bè từ thuở nhỏ sao? Ai cho hắn cái thói đó! Mỹ nhân, ngươi nói xem?”

Mỹ nhân không đáp, môi mím chặt run run.

“Họ Cao kia, hắn bảo ngươi cút là ngươi cút thật à? Có mỗi vậy mà cũng nhụt chí?”

Tiền Tam Nhất quá rõ lòng Cao Triều nghĩ gì: “Đổi lại là ta, ta cứ đứng ngay trước mặt hắn, chọc tức chết hắn!”

“…Ta chỉ giận hắn, sao có thể nói ra những lời đó!”

Cao Triều cụp mắt, lặng đi một hồi lâu, khàn giọng: “Ta… mẹ nó, ta còn sốt ruột cho hắn hơn cả chính hắn!”

“Ngươi sốt ruột bằng Thất gia nhà ta sao?”

Giọng A Man không nhanh không chậm vang lên: “Thất gia đã hai ngày hai đêm chưa chợp mắt rồi.”

Cao Triều và Tiền Tam Nhất ngẩng lên nhìn Tĩnh Bảo, lúc này mới thấy nơi khóe miệng nàng đã mọc vài vết phồng rộp li ti, chiếc cằm vừa tròn lại nhọn trở lại.

Tiền Tam Nhất kéo nàng ngồi xuống ghế của mình: “Tối nay để ta đi trước, nàng cứ ngủ một giấc cho yên lành.”

Cao Triều tiếp lời: “Ngày mai đến lượt ta!”

Tĩnh Bảo nhìn hai người, mỉm cười: “Đến rồi thì đừng nói gì, càng đừng khuyên gì cả. Chỉ cần ở bên là được.”

Tiền Tam Nhất: “Ta với hắn, chẳng còn gì để nói.”

Cao Triều: “Ta rảnh đâu mà nói chuyện với hạng người như hắn.”