Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:
Tháng năm trong chốn thâm cung, thỉnh thoảng nghe được một hai tiếng ve kêu.
Trong cung điện.
Cung nữ thân tín ghé tai Vương Hoàng hậu thì thầm: “Nương nương, đã dò hỏi rõ ràng rồi, là sáng nay Từ Tướng quân nhờ người dâng lên một bản tấu, tố cáo Vương gia nhà ta bất kính với Anh Liệt Vương.”
Vương Hoàng hậu sững người, tim đập thình thịch như sấm, hồi lâu sau mới thốt: “Hắn là đang báo thù vụ năm xưa bị hạ thuốc đấy mà!”
“Nương nương, còn một chuyện nữa, đêm qua Hoàng thượng tới Thuỷ Tích điện, sau đó còn sai người mang nước nóng vào!”
Lời chưa nói hết, nhưng Vương Hoàng hậu đã nghĩ tới tận cùng, càng nghĩ càng hoảng loạn.
Tô Thái phó tái xuất, thay Hoàng đế bày mưu tính kế nơi triều chính;
Tô Uyển Nhi sinh con trai, thoắt cái lại có thêm sủng ái mới;
Từ Thanh Sơn vì thù riêng mà cáo tội, nhìn Vương gia hệt như hổ rình mồi;
Vậy Vương gia phải làm sao?
Nàng phải làm sao?
Vương Hoàng hậu không khỏi dâng lên nỗi bi ai.
Người ta nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nhưng trong chốn thâm cung này, nào cần tới ba mươi năm, ba năm thôi đã là một trời một vực.
Suy cho cùng vẫn là Vương gia không có người kế tục, đứng không vững trong triều đình. Tuy nàng có thừa tâm cơ và mưu lược, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một nữ nhân trong cung.
“Bây giờ, chỉ có thể đặt hi vọng vào Hoàng thượng thôi. Hoàng thượng vẫn luôn tôn trọng và dịu dàng với nương nương mà.”
Vương Hoàng hậu liếc mắt nhìn cung nữ thân tín, thở dài: “Nếu là chuyện của văn thần, bổn cung còn có thể góp chút mưu kế thay Hoàng thượng, nhưng nay là quốc sự, là chuyện binh đao, Hoàng thượng sao chịu nghe lời một nữ nhân như ta.”
“Nô tỳ nghe người bên cạnh Vương công công nói, Hoàng thượng định ban hôn cho Từ Tướng quân, nhưng Tướng quân lại bảo trong lòng đã có người rồi.”
“Ai?”
“Tướng quân không nói. Nếu nương nương có thể thay Hoàng thượng giải mối ưu phiền này…”
Vương Hoàng hậu nhìn sang, cung nữ kia lập tức ngậm miệng.
Vương Hoàng hậu bước tới bên cửa sổ, nhìn mấy nhành liễu rũ bên ngoài, hồi lâu mới thở than: “Bổn cung đã lâu không gặp mẹ con nhà họ Diệp rồi.”
Cung nữ thân tín thông minh biết bao.
Diệp Quân Chỉ đã từng đuổi theo Từ Thanh Sơn ra tận biên cương, sao còn không biết người trong lòng Từ Thanh Sơn là ai?
“Nương nương, nô tỳ lập tức đi sắp xếp.”
“Ừm!”
Tiếng bước chân dần xa, trong điện lại chẳng còn ai, lúc này Vương Hoàng hậu mới cười nhạt.
Tước vị Định Quốc công còn chưa nóng đầu, mà đã dám ỷ sủng sinh kiêu?
Nếu bại thêm một lần nữa, đến Hoàng đế cũng không cứu nổi nhà họ Từ;
Còn nếu thắng chỉ e lại là một Cố gia thứ hai.
Bổn cung tạm thời nhịn ngươi một chút!
…
Chạng vạng tối, sau cơn mưa rào bất chợt, Kỷ Cương đứng trong ngự thư phòng.
Căn phòng rộng lớn, ngoài hắn và Hoàng đế ra, còn có Tô Thái phó đang ngồi.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, chiều hôm qua, Từ Tướng quân cho mời Thất gia Tĩnh phủ rời đi, để lại Cao công tử và Tiền công tử ở lại.”
“Đến đêm, hai công tử kia rời Từ phủ với vẻ mặt tức giận.”
“Một canh giờ sau, vào khoảng ba khắc giờ Tuất, Thất gia lại quay về Từ phủ, ở lại chừng nửa canh giờ thì rời đi.”
“Thất gia về tới phủ mình, ngồi ngây người nơi bậc cửa bên góc tường chừng một tuần trà mới bước vào.”
“Sáng nay vừa hửng sáng, Từ Tướng quân đã tới ngoại ô phía tây thành thao luyện binh mã, một khắc trước mới vừa trở lại thành.”
Lời Kỷ Cương trình tấu rất ngắn gọn, đến mức gần như khô khan vô vị, nhưng Lý Tòng Hậu vẫn nghe ra được vài phần đầu mối.
Cao Triều, Tiền Tam Nhất vì sao giận dữ rời đi?
Tĩnh Thất vì sao lại quay lại Từ phủ?
“Kỷ đại nhân, khanh đoán xem là có chuyện gì xảy ra?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần không biết, không dám suy đoán bừa.”
Trong mắt Lý Tòng Hậu thoáng hiện gợn sóng, suy nghĩ hồi lâu rồi phất tay: “Ngươi lui đi.”
“Thần cáo lui!”
Kỷ Cương hành lễ, vừa xoay người thì thấy Vương Trung hấp tấp đi vào, sắc mặt đầy kinh hoảng, khiến y bất giác thấy lo, bước chân chậm lại một chút.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!”
“Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?”
Vương Trung lau mồ hôi trán, run giọng nói: “Hoàng thượng, lão nô đã dò hỏi rõ ràng rồi, người trong lòng Từ Tướng quân là… Thám hoa lang!”
Lý Tòng Hậu sửng sốt: “Thám hoa lang?”
“Là Thất gia Tĩnh phủ! Hoàng thượng quên rồi sao? Năm xưa lúc còn là Thái tử, người từng dự tiệc mừng công, y gây ra một trận náo loạn, sau đó chẳng hiểu sao vụ ấy lại rơi vào im lặng.”
Vương Trung không nhịn được kêu “ôi chao” một tiếng: “Bảo sao hắn chỉ nói trong lòng có người, lão nô hỏi là tiểu thư nhà ai, hắn sống chết cũng không chịu nói!”
Lý Tòng Hậu quay sang nhìn Tô Thái phó, mà chính Tô Thái phó cũng kinh ngạc chẳng kém.
Tĩnh Văn Nhược từng theo hắn mấy tháng, thông minh lanh lợi, miệng lưỡi lanh lẹ, chỉ có điều… hơi thông minh quá.
“Đúng là hồ đồ!” Sắc mặt Tô Thái phó trầm xuống: “Thiên đạo là âm dương điều hoà, nhu cương tương trợ mới thành đạo vợ chồng.”
Lý Tòng Hậu cũng dở khóc dở cười. Mấy năm trước trận náo loạn kia, hắn cứ nghĩ Từ Thanh Sơn chỉ là nhất thời bốc đồng, nào ngờ đến giờ còn chưa đổi ý?
“Tin này, khanh nghe từ đâu?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, là tiểu thư nhà họ Diệp đích thân nói với Hoàng hậu nương nương.”
Vương Trung nghĩ đến món lợi mà Hoàng hậu hứa hẹn, vội vã nói thêm: “Hoàng hậu nương nương vì xót Tướng quân không có người nối dõi, vẫn luôn muốn thay hắn mai mối, nào ngờ…”
Lão vỗ đùi, giọng đầy xót xa: “Hoàng thượng, người nói xem thế này là thế nào? Trưởng tôn phòng lớn nhà họ Từ chỉ có mỗi mình Tướng quân, là phải để lại con nối dõi chứ! Nếu lão Quốc công dưới suối vàng biết được, chắc lật cả nắp quan tài mà bật dậy mất!”
Lý Tòng Hậu liếc nhìn hắn ta, lạnh nhạt nói: “Nếu Từ Tướng quân chưa từng nhắc đến thì chuyện này trẫm xem như chưa hề biết. Việc ban hôn sau này cũng không cần nhắc lại nữa.”
“Hoàng thượng anh minh.”
Vương Trung nghĩ đến vị tiểu tổ tông kia cũng có cái nết giống hệt, bèn nghiến răng nghiến lợi lầm bầm: “Thượng bất chính, hạ tắc loạn, đều là cái tên họ Cố kia gieo tai hoạ!”
Ba chữ “tên họ Cố” kia, quả là độc dược đâm thẳng ruột gan.
Lý Tòng Hậu nghĩ đến tình hình chiến sự phía Bắc, trong lòng như có tảng đá đè nặng, nghẹn ứ đến khó chịu mà chẳng biết trút vào đâu.
Tô Thái phó nhìn thấy vệt đỏ trong mắt Hoàng đế, nói: “Từ Tướng quân ban ngày luyện binh, ban đêm thủ linh. Thần xin mỗi đêm tới linh đường, giảng binh pháp cho Tướng quân một canh giờ.”
Lý Tòng Hậu nghe vậy, cổ họng động, hồi lâu mới lên tiếng: “Tiên sinh có lòng rồi!”
…
Phủ Cẩm Y vệ.
Kỷ Cương ngẩng đầu nhìn sắc trời đêm ngoài cửa sổ, cầm bút viết lên giấy hai chữ Tĩnh Bảo.
Không rõ vì sao, hắn lại nhớ đến hai lần đi Giang Nam năm đó, cùng với đánh giá của bản thân về người này nếu không phải chí hiếu chí thân thì là kẻ già đời gian trá.
Chuyện đảo Mỹ Nhân, ngoài mặt là đại thắng, nhưng chỉ có Kỷ Cương mới biết rõ, sự thực hoàn toàn không như thế.
Đám cháy ở Tầm Phương Các mới chỉ hai năm, nhưng đảo Mỹ Nhân ở phủ Lâm An đã tồn tại hơn mười năm, có thể thấy, Thịnh Vọng và Cố Ấu Hoa chẳng qua chỉ đang ẩn cư nơi đó.
Mấy người bán ngọc trên đảo đều nói, đảo chủ quanh năm mang mặt nạ.
Vì sao phải đeo mặt nạ?
Có điều gì không tiện để người khác thấy?
Người đó rốt cuộc có quan hệ gì với Cố Trường Bình?
Ánh mắt Kỷ Cương lại nhìn lên hai chữ trên giấy.
“Tĩnh Bảo? Thất gia Tĩnh phủ?”
Người này sinh ra và lớn lên ở phủ Lâm An, cha bị nhị phòng hãm hại, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Y từng theo học Cố Trường Bình, đỗ Thám hoa, nhập Hàn lâm, rồi vào Mật Thư đài, sau bị liên luỵ mà mất chức;
Sau đó cùng Cao Triều vượt ngàn dặm tới biên cương.
Từ biên cương trở về, đang yên đang lành ở phủ Lâm An, sao lại bất ngờ lên kinh, lao vào vũng nước đục này?
Từ Thanh Sơn lại một lòng nhung nhớ y?
Mà đến giờ y vẫn chưa lập gia thất?
Đúng là một kẻ như mê cung!
Thái dương Kỷ Cương giật giật, đau nhức không thôi. Hắn cầm bút, khoanh tròn hai chữ “Tĩnh Bảo”.
“Người đâu!”
“Đại nhân!”
“Lại điều tra người này cho ta.”
Thuộc hạ nhìn thấy tên người, nhíu mày hỏi: “Đại nhân muốn tra từ đâu? Cần điều tra điều gì?”
“Ta muốn biết toàn bộ quá khứ của y.”
“Rõ!”
“Khoan đã!”
Kỷ Cương trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Còn nữa, cha y xảy chuyện ở phủ Dương Châu, lập tức phái người tới đó, ta muốn biết hắn rốt cuộc là sống hay đã chết!”