Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:

Bạn đang đọc Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - tại YeuTruyenHay.Com. Dùng F11 để đọc toàn màn hình.
Chữ:
Dãn dòng:
Chiều rộng:
Theme:

Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn người đến, hơi sững lại.

“Chử Phu nhân.”

Chử Dung mặc áo vải thô, hỏi: “Cao Triều và Tam Nhất đâu?”

“Họ về cả rồi.”

“Vậy trong linh đường chỉ còn mỗi nó?”

Chử Dung thở dài, Tĩnh Bảo không biết nên đáp thế nào, đành nói: “Giờ đã không còn sớm, vãn bối xin cáo lui trước, mong phu nhân bảo trọng.”

“Thất gia đi thong thả!”

Tĩnh Bảo vừa bước được hai bước lại quay người trở lại, cắn răng, dậm chân nói: “Phu nhân dưới gối chỉ có một mình Thanh Sơn là con trai, lẽ nào nỡ để hắn…”

“Thất gia!” Chử Dung bỗng cất giọng ngắt lời: “Lời này không nên do Thất gia nói ra, Thất gia về nghỉ sớm đi, mai lại đến.”

Tĩnh Bảo nằm mơ cũng không ngờ Chử thị còn chưa nghe hết câu đã ngắt lời nàng.

Cha mẹ trong thiên hạ ai chẳng yêu con, huống hồ lại là con một, sao đến lượt nhà họ Từ thì hết người này đến người khác đều trở nên kỳ lạ như vậy?

“Thất lễ, đúng là ta lắm lời rồi!” Tĩnh Bảo lập tức cười tự giễu.

Nàng từng ngây thơ nghĩ sẽ ra tay từ phu nhân Chử, đúng là quá tự phụ!

“Phu nhân, cáo từ!”

“Thất gia đi thong thả!”

Nếu lúc ấy Tĩnh Bảo quay đầu lại, chắc chắn sẽ thấy thần sắc của Chử phu nhân mang theo một nụ cười nhạt.

Chử Dung xoay người, thấy con trai mình đang đứng cách đó không xa, hai tay chắp sau lưng, bèn bước tới, nhắc nhở: “Đêm xuống trời lạnh, mặc thêm áo vào, đừng cứ cậy trẻ mà coi thường.”

Từ Thanh Sơn: “Mẹ cũng vậy!”

“Vậy mẹ về trước đây.”

“Mẹ, chờ một chút!”

Từ Thanh Sơn chỉ về phía Tĩnh Bảo vừa khuất bóng, nói: “Người đó là người trong lòng con.”

“Mẹ biết, trông cũng là một đứa trẻ thanh tú, lanh lợi.”

Từ Thanh Sơn ngạc nhiên: “Mẹ thích hắn?”

Chử Dung nhìn con trai mình, lắc đầu: “Mẹ có thích hay không, không quan trọng; quan trọng là con thích là được.”

Từ Thanh Sơn chau mày: “Dù người ấy là nam?”

“Con à, đời người có được bao nhiêu năm chứ?”

Chử Dung bỗng bật cười: “Mẹ theo cha con mấy chục năm, nhìn lại cũng thật ngắn ngủi. Mẹ chẳng mong gì hơn, chỉ mong con được vui vẻ.”

Ta còn có thể vui vẻ không?

Ta còn có quyền được vui vẻ sao?

Từ Thanh Sơn nhìn bóng mẹ mình, trầm mặc hồi lâu rồi mới quay lại bên lò lửa.

Trong linh đường, hoàn toàn yên tĩnh.

Từ Thanh Sơn tựa đầu vào tường, giữa mày không lộ ra chút buồn vui.

Hắn cứ dựa vào đó, mắt khép hờ, không rõ đã bao lâu thì Mạch Tử đầu đầy mồ hôi chạy vào.

“Gia, Thất gia đã về phủ, nhưng không vào ngay, mà ngồi ngoài bậc thềm trước cửa phủ một lúc lâu.”

Từ Thanh Sơn mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm, tựa như chứa cả một thế giới không ai biết đến.

“Phải rồi, sau lưng Thất gia đúng là có người theo dõi, tiểu nhân quan sát kỹ rồi, là cùng một bọn với đám theo dõi Cao công tử và Tiền Công tử, đều là mật thám của Cẩm Y vệ.”

Từ Thanh Sơn nhíu mày: “Có người theo dõi cũng tốt, đỡ để bọn họ hành động tùy tiện. Đưa danh sách người đến viếng mấy hôm nay cho ta xem.”

“Dạ!”

Mạch Tử tất tả đi lấy, Từ Thanh Sơn lật xem từng trang. Đọc đến trang cuối, hắn bỗng hỏi: “Nhà họ Vương sao không có ai đến viếng?”

“Chuyện này… phủ ta xưa nay vốn ít qua lại với Vương phủ.”

“Quan văn võ trong kinh đều đến đủ, hắn dựa vào đâu mà không đến? Chẳng lẽ coi thường nhà họ Từ?” Ánh mắt Từ Thanh Sơn vụt lạnh.

Mạch Tử nhìn thấy vẻ giận dữ trên mặt chủ tử, trong lòng hiểu rõ: Gia đang trả mối hận năm xưa bị Vương Uyên và Phác Chân Nhân thiết kế.

Từ Thanh Sơn cười nhạt: “Người đâu, truyền lệnh của ta, mai triều sớm dâng tấu đàn hặc Vương phủ bất kính với Anh Liệt Vương.”

Thư phòng Tĩnh phủ.

Tiền Tam Nhất nghe xong mà mồ hôi lạnh túa ra: “Hắn thật sự nói vậy sao?”

Tĩnh Bảo trầm mặc gật đầu.

“Ta không tin!”

Tiền Tam Nhất bật dậy: “Ta phải đến hỏi hắn cho rõ.”

“Ngồi xuống!”

Cao Triều đập bàn: “Đi làm gì, để bị đánh à?”

“… Không phải!”

Tiền Tam Nhất phập phồng lồng ngực, rồi đột ngột ngồi phịch xuống ghế thái sư.

“Ta cứ tưởng Tĩnh Thất ra mặt thì ít nhiều cũng có tác dụng, ai ngờ… Sao hắn có thể thay đổi đột ngột như vậy, trước kia hắn không như thế.”

Nghe vậy, lòng Cao Triều chua xót vô cùng.

Trước kia, hắn còn là một mỹ nhân kiêu ngạo, cả ngày chỉ biết ăn với chơi, đâu từng để tâm điều gì? Còn giờ…

Hắn lặng lẽ liếc Tĩnh Bảo, cười khổ: “Tĩnh Thất, ngươi tính sao?”

“Ta không biết!” Tĩnh Bảo nói thật: “Ta nghĩ suốt dọc đường, nghĩ mãi không ra, từng câu hắn nói, với con người hắn, hoàn toàn không khớp chút nào.”

Không hề giống chút nào.

Tĩnh Bảo thậm chí tự hỏi: Người đó thực sự là Từ Thanh Sơn sao?

“Ta không hỏi hắn, mà là ngươi!”

Cao Triều nhìn Tĩnh Bảo có hơi thất thần, lo lắng nói: “Thật sự không được thì tìm cách trốn sang chỗ Cố Trường Bình đi!”

Tĩnh Bảo lắc đầu: “Thứ nhất là trốn không được, thứ hai là nếu ta trốn, các ngươi phải làm sao? Nhà họ Tĩnh phải làm sao?”

Cao Triều trừng mắt: “Vậy ngươi định không làm gì cả, cứ ngồi chờ thánh chỉ ban hôn sao? Cố Trường Bình phải làm sao?”

Vừa hay hợp thành một đôi với ngươi!

Tiền Tam Nhất thầm lẩm bẩm một câu, nhưng chỉ dám nói trong lòng, sợ bị ăn đòn.

“Mỹ nhân, Tĩnh Thất!”

Tiền Tam Nhất thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Ta vẫn không tin hắn có thể làm ra chuyện như thế, vậy đi, mai ta đích thân đến hỏi hắn.”

Cao Triều: “Ngươi định mang cái mặt già đó ra cầu xin sao?”

Tiền Tam Nhất: “Chỉ không biết, trong lòng hắn, mặt ta còn đáng giá không.”

Câu trả lời, ngày hôm sau đã đặt ngay trước mặt ba người.

Từ Thanh Sơn hoàn toàn không ở phủ, sau một đêm thủ linh, sáng sớm hắn đã đến doanh trại Từ gia ở ngoại thành phía tây để luyện binh.

Hiển nhiên là không định gặp ai cả.

Tiền Tam Nhất cúi mắt, chán nản: “Vậy là, mặt ta cũng không còn giá trị.”

“Là mặt ai cũng không còn giá trị.”

Cao Triều cười nhạt: “Hắn đã quyết tâm đi một đường đến tận cùng, sớm biết thế, thề thốt, cắt máu ăn thề làm gì cho thêm rối.”

“Thật ra…” Tĩnh Bảo nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng: “Đặt mình vào vị trí của hắn, hắn có gì sai đâu?”

Đôi tay lạnh lẽo ấy đã hành hạ Tĩnh Bảo suốt nửa đêm.

Về tình, đó là người thân của hắn;

Về lý, hắn là đại tướng quân.

Nếu không chiến mà bại, nhà họ Từ phải làm sao? Thiên hạ nhìn hắn bằng con mắt nào?

“Ngươi còn bênh hắn?”

Cao Triều giờ như một quả pháo, chạm là nổ, chữ “Cút” tối qua như dao đâm vào tim hắn.

Cao mỹ nhân hắn cả đời này bị ai mắng là “cút” bao giờ chứ!

“Mỹ nhân, ta không bênh hắn, ta chỉ nói sự thật.”

“Sự thật là!”

Cao Triều chỉ tay vào Tĩnh Thất: “Ngươi không bảo vệ được!”

“Khoan đã, các ngươi đừng cãi, hôm nay ta còn gặp một người ở Từ phủ.”

Tiền Tam Nhất bỗng vỗ trán: “Là thằng nhãi Vương Uyên, đang ngồi xe lăn được người khiêng vào linh đường.”

Cao Triều giật mình: “Sao hắn lại đến?”

Tiền Tam Nhất nhún vai: “Ta không biết vì sao hắn đến, nhưng hắn vào linh đường thì cúi chào, dâng hương, ngoan ngoãn như cháu nội.”

Căn phòng rơi vào im lặng.

Cao Triều thở dài: “Giờ thế lực nhà họ Từ đã đến mức khiến cả nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu cũng phải kiêng dè. Tĩnh Thất à, ngươi vẫn nên nghĩ cách trốn đi thôi, không còn cách nào khác đâu.”

Tĩnh Bảo nhìn hắn hồi lâu, vẫn lắc đầu.

Cao Triều nghiến răng: “Ta nói chuyện với trâu có khi còn dễ hơn!”