Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:

Bạn đang đọc Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - tại YeuTruyenHay.Com. Dùng F11 để đọc toàn màn hình.
Chữ:
Dãn dòng:
Chiều rộng:
Theme:

Vẻ mặt Tĩnh Bảo khó coi đến mức chẳng thể dùng lời diễn tả.

Bởi nơi Biên Sa khổ lạnh, không có bô, bọn nam nhân đều giải quyết ngay nơi hoang dã, nàng cũng chỉ có thể bắt chước theo, mỗi lần đều đi thật xa, tránh khỏi tầm mắt người khác.

Thế mà cuối cùng vẫn có sơ hở.

Đã bị người ta trông thấy ư.

“Lại liên hệ với mấy chuyện lúc còn ở Quốc Tử Giám, lần theo chút dấu vết ấy, ta lập tức đoán được.”

Giọng điệu của Tĩnh Bảo cứng đờ.

Nhưng đột nhiên, giọng nói của hắn chuyển lạnh, ánh mắt lộ ra hàn quang: “Ẻo lả, nửa đêm tới đây, ngươi không chỉ muốn hỏi chuyện này đúng không?”

Ai nói võ tướng chỉ biết đánh trận?

Bị nói trúng tâm sự, Tĩnh Bảo cười gượng một tiếng: “Thật ra ta còn một chuyện muốn hỏi.”

Dường như hắn đã biết trước, cất giọng nói thẳng: “Ngươi muốn hỏi ta có định tiết lộ thân phận của ngươi không?”

Khóe môi Tĩnh Bảo nở nụ cười khổ: “Ngươi có sao?”

“Ngươi nghĩ thế nào?”

“Không!”

“Vì sao không?”

“Bởi vì ngươi là Từ Tướng quân.” Tĩnh Bảo nhìn thẳng hắn: “Từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, cứng cỏi chính trực, chẳng bao giờ nhân lúc người khác gặp nạn mà thừa cơ hại người, cũng không nỡ khiến ta phải đau khổ.”

Từ Thanh Sơn lắc đầu: “Ẻo lả, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta đầu tiên là một nam nhân, mà là nam nhân thì đều có thất tình lục dục. Ngươi có biết cả đời này, điều nam nhân khao khát nhất là gì không?”

“Là gì?”

“Trong tay nắm quyền thiên hạ, gối đầu lên đùi mỹ nhân.” Giọng hắn nhạt nhẽo: “Mà ngươi lại đúng là mỹ nhân ấy.”

Tim Tĩnh Bảo bỗng đập nhanh, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Từ Thanh Sơn, ta vẫn không tin.”

“Con người sẽ thay đổi.”

Ánh mắt Từ Thanh Sơn thoáng cô đơn, lại mang theo vẻ không cam lòng mà mỉm cười: “Sao hả, ngươi cho phép Mỹ nhân thay đổi, Tam Nhất thay đổi, mà không cho ta thay đổi?”

“Họ chưa từng thay đổi.”

“Tiền Tam Nhất đến bạc cũng chẳng thiết nữa, còn nói là không thay đổi, ẻo lả, ngươi coi ta mù chắc?”

Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tĩnh Bảo, trên gương mặt thanh tú ấy, kinh ngạc và thất vọng đều hiện rõ mồn một.

Hắn nói hắn đã thay đổi!

Vậy chẳng phải là…

Tĩnh Bảo còn chưa kịp nghĩ sâu thêm thì giọng nói trầm thấp kia lại vang lên: “Trận chiến giữa quân Nam và quân Bắc, rất nhanh sẽ khai hỏa, ai sống ai chết không ai hay biết. Ta biết các ngươi muốn thuyết phục ta, để cuối cùng có được kết cục hoa đẹp trăng tròn.”

Từ Thanh Sơn giơ tay chỉ về phía hai cỗ quan tài: “Có họ ở đây, ngươi nói xem, có thể không?”

Không thể.

Trong lòng Tĩnh Bảo rõ hơn ai hết.

“Khi còn ở Biên Sa, mỗi ngày ta đều mong tin tức truyền đến, lại vừa sợ tin tức đến. Mỗi lần cầm lấy quân báo, ta đều phải hít sâu mấy hơi, mới dám mở ra.”

Hắn như đang sa vào một vũng lầy không bờ bến, bùn đất bốn phía cứ thế ùa tới, khiến hắn không thở được, cũng không thể giãy giụa.

Càng hít thở càng đau, càng giãy giụa lại càng nghẹt thở.

“Những ngày ấy, ta giống như con chó, quỳ xuống mà cầu mong cây kim tai ương ấy đừng rơi xuống đầu mình, có thể chừa cho ta một con đường sống để ta đi tiếp.”

Từ Thanh Sơn cầm lấy tờ giấy vàng trong tay, cười nhạo: “Nhưng cây kim ấy rốt cuộc vẫn rơi vào ta, không lệch một ly. Trước là Nhị thúc, rồi đến tổ phụ, họ đều là người thân nhất của ta, chẳng ai đau bằng ta đâu.”

Lời hắn như dao cứa vào tim Tĩnh Bảo, khiến nước mắt nàng rơi lã chã.

“Khóc cái gì!”

Từ Thanh Sơn giơ tay, dùng ngón tay lau nước mắt cho nàng: “Phụ nữ các ngươi là thế đấy, nước mắt nhiều, động một chút là rơi.”

Tĩnh Bảo bị làn tay lạnh lẽo của hắn làm cho giật mình, vô thức thốt lên: “Sao tay ngươi lại lạnh thế?”

Từ Thanh Sơn cười tự giễu, chỉ vào ngực mình: “Nơi này lạnh, tay tất nhiên cũng lạnh. Ai bảo các ngươi đều đứng về phía hắn? Hắn tốt đến thế sao?”

“Thanh Sơn, không phải bọn họ đều đứng về phía hắn, thật ra…” Tĩnh Bảo nghẹn giọng nói: “Chúng ta cũng đều đứng về phía ngươi. Ngươi nói đúng, chúng ta chỉ mong được hoa đẹp trăng tròn, người phàm chỉ có bấy nhiêu mong mỏi.”

Ánh mắt Từ Thanh Sơn thoáng dao động: “Ngươi đi theo ta thì hoa đẹp trăng tròn thôi!”

Tim Tĩnh Bảo lại nảy lên một nhịp thật mạnh, run giọng hỏi: “Nếu ta theo ngươi, có thật sẽ được hoa đẹp trăng tròn không?”

Từ Thanh Sơn nhìn nàng, mỉm cười gật đầu: “Ngươi chẳng lạ gì, ta có ý đồ với ngươi đâu phải một ngày hai ngày, một năm hai năm, đến ta còn chẳng hiểu sao lại không quên được nữa. Ngươi thì có gì tốt chứ?”

Tĩnh Bảo: “Ta tốt chỗ nào? Ngươi thích ta ở điểm nào?”

“Không biết!”

Từ Thanh Sơn nhíu mày nghĩ thật lâu, rồi nói: “Chỉ là thấy hợp mắt, sau đó nhìn ai cũng không thấy vừa lòng nữa.”

Dứt lời, hắn lại bật cười: “Về nhà nghĩ kỹ đi, muốn lựa chọn thế nào. Nếu có thể gối đầu lên đùi mỹ nhân thì thứ khác không cần cũng được!”

Tĩnh Bảo chưa từng thấy nụ cười ấy trên mặt hắn.

Đó chẳng phải nụ cười, mà giống như trên mặt hắn khoác lên một tấm mặt nạ cười.

Giả lắm.

Nàng trầm mặc thật lâu, giữa hai hàng mày lúc nhíu lúc giãn, giãn rồi lại nhíu, nói: “Dù ta chỉ xem ngươi là huynh đệ, không hề có tình yêu nam nữ, ngươi cũng bằng lòng sao?”

“Bằng lòng!”

“Dù từ nay về sau ta hận ngươi, ngươi cũng bằng lòng?”

“Bằng lòng!”

“Vậy còn nhà họ Từ?”

Tĩnh Bảo đột nhiên chỉ vào hai cỗ quan tài kia: “Còn… họ thì sao?”

Ánh mắt Từ Thanh Sơn trở nên vô cùng phức tạp, nhìn chằm chằm nàng, rồi chợt cụp mi, che giấu nỗi đau lóe lên trong mắt.

Hắn thở dài: “Ẻo lả, ngươi đừng thông minh như thế được không.”

Phải!

Đó chỉ là lời nói đùa của hắn.

Nếu hắn không phải do tổ phụ một tay nuôi lớn;

Nếu máu trong người hắn không đậm hai chữ “trung hiếu”;

Nếu vai hắn không mang nhiều trách nhiệm như vậy;

Nếu hắn thật sự có thể vì một nữ nhân mà buông bỏ tất cả;

Nếu hắn thật sự chẳng bận tâm nàng sẽ hận hắn…

Thì có lẽ…

Tầm mắt nhìn đến đâu, đều là hồi ức.

Trong lòng nghĩ đến đâu, đều là quá khứ.

Hắn ước gì câu nói ban nãy không phải đùa giỡn, mà là lời thật lòng của hắn.

Đáng tiếc thay.

Đời của Từ tướng quân, không có nhiều chữ “nếu” đến vậy.

“Ẻo lả, ngươi hiểu ta nhất.”

Hắn đã quay về, mà còn là dẫn theo Từ gia quân quay về thì đúng là chẳng còn mơ hoa đẹp trăng tròn gì nữa.

Từ Thanh Sơn nói: “Điều ta mong muốn chỉ là ngươi đừng hận ta đến tận xương.”

Lời ấy như chiếc kim, đâm thủng tất cả hi vọng, mong chờ, và cả chút may mắn cuối cùng trong lòng Tĩnh Bảo.

Cho nên, hắn sẽ công khai thân thế của nàng.

Cho nên, hắn sẽ dùng thân thế ấy ép nàng đồng ý hôn sự.

Cho nên, nàng là công cụ tốt nhất để hắn báo thù Cố Trường Bình, chỉ vì hai cỗ quan tài trước mắt.

Tĩnh Bảo nhìn hắn, nhìn chằm chằm hắn, đến mức mắt đỏ hoe, nóng rực.

“Đi thôi, ta tiễn ngươi!”

Từ Thanh Sơn quay mặt đi, lạnh nhạt nói, ném tờ giấy vàng cuối cùng vào lò.

“Không cần đâu, Từ Tướng quân!”

Tĩnh Bảo thu ánh nhìn lại, cười: “Linh đường không thể thiếu một người cháu hiếu thảo như ngươi, ta tự về được.”

Dứt lời, nàng chống tay đứng dậy từ trên đệm cỏ, không nói thêm một lời dư thừa nào nữa, xoay người rời đi.

Ai nói tình yêu là con dao c*m v** tim.

Tình bạn, cũng vậy.