Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:

Bạn đang đọc Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - tại YeuTruyenHay.Com. Dùng F11 để đọc toàn màn hình.
Chữ:
Dãn dòng:
Chiều rộng:
Theme:

Một con ngựa đen khỏe mạnh phi như bay, người trên lưng mặc giáp trụ, lưng đeo đại đao, đầy bụi đường nhưng vẫn không giấu nổi đôi mắt đen sáng như mắt hổ.

“Lãng Tử… hây…”

Lãng Tử chồm hai vó trước lên cao, Từ Thanh Sơn thừa thế nhảy xuống ngựa, vung dây cương ném vào tay Mạch Tử, rồi sải bước về phía người ra đón mình.

Vương Tử Trừng vội chỉnh lại quan bào, tươi cười nghênh đón: “Dọc đường vất vả rồi, Tiểu Từ tướng quân…”

Chưa kịp nói hết câu, người đã bị một lực rất mạnh hất sang bên.

Từ Thanh Sơn sải bước về phía ba người kia.

Cách một trượng thì dừng lại, hai tay khoanh trước ngực, mặt nghiêm như nước.

Cao Triều, Tiền Tam Nhất và Tĩnh Bảo không hiểu ý hắn, lại không dám mạo muội tiến lên, bèn đứng chết lặng tại chỗ.

Thời gian, như thể ngưng đọng.

Ánh mắt Từ Thanh Sơn lần lượt lướt qua từng người.

Mỹ nhân vẫn đẹp như xưa, chỉ là quầng xanh nơi đáy mắt không che giấu được.

Y đang lo lắng điều gì?

Tiền Tam Nhất thì có hơi thay đổi.

Cụ thể là thay đổi gì, hắn nói không rõ, chỉ biết đôi mắt ấy không còn gian xảo như trước, cũng chẳng còn sáng rực như xưa.

Còn nàng…

Từ Thanh Sơn cố nén xúc động muốn nhìn kỹ, bất ngờ quát lớn: “Sao hả, mấy ngườimột đều tay không đến đón gia? Quà đâu, rượu ngon đâu? Còn đứng đực ra làm gì, ngu cả lũ rồi à?”

Thời gian ngưng đọng, lập tức chảy trở lại.

Tiền Tam Nhất như thể được tiêm một liều thuốc trợ tim, mọi sợ hãi lo lắng đều tan biến, y cười tít mắt bước lên.

“Sao lại tay không? Mắt mũi ngươi để đâu rồi?”

Vừa nói, vừa móc trong ngực ra vài lượng bạc nhét vào tay Từ Thanh Sơn: “Ngươi hiểu ta mà, đây là mạng của ta đấy!”

Từ Thanh Sơn không do dự nhét “mạng của Tiền Tam Nhất” vào lòng.

Tiền Tam Nhất bực bội: “Này, ngươi làm tướng quân rồi đấy, ít ra cũng phải biết giữ giá một chút chứ?”

“Cút sang một bên!”

Từ Thanh Sơn hất y sang, ánh mắt khóa chặt vào mỹ nhân.

Cao Triều phe phẩy quạt, ung dung bước tới, rồi “chát” một tiếng gập quạt lại: “Cầm lấy!”

“Chỉ có cái này?”

Chỉ có cái này?

Đây là bút tích của danh gia thư họa triều trước, đáng giá ngàn vàng đấy!

Cao Triều tức đến vung quạt đập mạnh vào đầu người đối diện: “Mù à? Không biết thưởng thức? Đồ thô lỗ không biết quý vật!”

Đánh xong, Cao Triều cũng khựng lại.

Mẹ nó!

Lá gan của mình đúng là càng ngày càng to, dám đập đầu đại tướng quân luôn rồi!

Từ thô lỗ giật phắt lấy quạt, mở ra xem vài lượt, nửa cười nửa không: “Đừng tưởng ta không biết trong nhà ngươi còn giấu hai cái ngon hơn.”

Còn nhớ cả đồ trong nhà người ta à?

Đồ súc sinh!

Lồng ngực Cao Triều phập phồng, mẹ kiếp, lúc nãy ra tay nhẹ quá rồi!

Từ Thanh Sơn nhìn thẳng về phía người đứng cách mấy trượng, giọng trầm thấp vang lên: “Ẻo lả kia, ngươi qua đây cho ta!”

Sao lại có kiểu gọi này?

Gọi ai vậy?

Là Trạng nguyên lang à?

Hàng loạt ánh mắt “xoẹt xoẹt” đổ dồn về một phía.

Tĩnh Bảo vốn đang u uất trong lòng, bị tiếng gọi này hét lên, tất cả đều tan biến, chỉ còn lại cơn giận.

Riêng tư thì gọi cũng được, đằng này lại gọi to giữa bàn dân thiên hạ, hay rồi, giờ thì cả thành Trường An đều biết nàng là ẻo lả rồi.

Tĩnh Bảo không cam tâm, miễn cưỡng bước tới.

Rõ ràng chỉ mấy bước, nhưng bị bao nhiêu người dòm ngó, cứ như thể phải đi mấy trăm mét, suýt nữa còn bước lệch tay chân.

“Gọi to thế làm gì, không thể nói cho đàng hoàng…”

Chưa dứt câu, người đã bị ôm chặt vào lòng.

Tĩnh Bảo giật mình đánh rơi một nhịp tim, không dám cử động, ánh mắt bất lực tìm Cao Triều và Tiền Tam Nhất.

Hắn bị sao vậy?

Hai người kia không bị ôm, sao chỉ ôm mình nàng?

Tiền Tam Nhất bắt được ánh mắt của Tĩnh Bảo trước, đành nhún vai bất đắc dĩ: Thôi thì hy sinh một chút, thằng nhãi này đang thể hiện sự thân thiết với tụi mình, làm màu cho người ta xem đấy.

Cao Triều thì cau mày: Đã là làm màu, lại còn là tâm kết trong lòng hắn. Tĩnh Thất à, không hiểu sao ta bắt đầu thấy lo cho ngươi rồi!

Không ai biết trong lòng Từ Thanh Sơn lúc này đang nghĩ gì.

Thân thể này, đâu phải của nam nhân. Rõ ràng là của nữ tử, mềm mại như thế, nhẹ bẫng như thế, mảnh mai yếu đuối đến thế.

Hắn thậm chí không dám ôm chặt, chỉ sợ lỡ tay làm nàng đau.

Tim Từ Thanh Sơn đập thình thịch không ngừng.

Đây là mơ sao?

Không, rõ ràng là thật!

Nhưng nếu là thật, sao lại không chân thực chút nào?

Hắn buông tay ra, mạnh mẽ nhéo một cái lên má Tĩnh Bảo, giả bộ nghiêm nghị: “Quà đâu? Mau đưa đây!”

Tĩnh Bảo không biết phải nói gì, đành trừng mắt lườm hắn: “Ôm cũng ôm rồi, còn đòi quà nữa, ngươi nằm mơ à!”

Từ Thanh Sơn khựng lại, rồi phá lên cười ha hả.

Phải rồi!

Nàng là món quà quý giá nhất!

Còn lại, ta chẳng cần gì nữa!

Tĩnh Bảo, Cao Triều, Tiền Tam Nhất đều bị tiếng cười của hắn làm cho ngơ ngác.

Tĩnh Bảo: Lúc thì ôm, lúc thì nhéo, có hơi quá rồi đấy?

Tiền Tam Nhất: Tên nhóc này, trạng thái sao khác xa với tưởng tượng của ta thế, không phải nên thê thảm lắm à?

Cao Triều: Xong rồi, ta bắt đầu nhìn không thấu hắn nữa rồi!

“Đại tướng quân!”

Vương Tử Trừng tranh thủ chen lên trước, ho một tiếng rồi nói: “Quan tài của Anh Liệt tướng quân đã được đưa đến nhà họ Từ từ hai canh giờ trước, Đại tướng quân nên mau chóng về thôi!”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Từ Thanh Sơn lập tức biến mất.

Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, Vương Tử Trừng lại giục: “Tướng quân, không còn sớm nữa rồi!”

“Gấp cái gì?”

Từ Thanh Sơn thở ra một hơi, liếc mắt qua, hai phó tướng Mã Thành và Thẩm Dịch lập tức bước tới.

“Tướng quân?”

“Đóng quân tại chỗ, mỗi ngày luyện ba lần như cũ.”

“Rõ!”

Lúc này Từ Thanh Sơn mới quay sang nhìn Vương Tử Trừng, lạnh lùng nói: “Vương đại nhân?”

Vương Tử Trừng: “Tướng quân có điều gì căn dặn?”

Từ Thanh Sơn: “Mười vạn đại quân, lương thảo không được thiếu.”

Vương Tử Trừng: “Xin cứ yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ.”

“Ừ!”

Từ Thanh Sơn gật đầu, đột nhiên xoay người lên ngựa, chỉ tay về phía ba người Tĩnh Bảo, giọng vang như chuông: “Ta đi trước, các ngươi tới sau, mấy ngày tới không ai được về nhà, theo ta trông linh cữu… Đi!”

Một người một ngựa dần khuất xa.

Tĩnh Bảo vừa định lên xe thì chợt nghĩ đến chuyện gì, vội bước tới trước mặt Mã Thành và Thẩm Dịch: “Hai vị thống lĩnh xin dừng bước.”

Mã Thành và Thẩm Dịch thấy là nàng, liếc nhau một cái rồi Mã Thành nói: “Tĩnh Thất gia có gì căn dặn?”

Tĩnh Bảo: “Từ gia quân trở về, vậy ai trấn giữ Biên Sa?”

Mã Thành: “Tướng quân trước khi khởi hành đã tiêu diệt xong ba bộ tộc Biên Sa; hơn nữa, Diệp tướng quân đã tiếp quản Biên Sa từ nửa tháng trước. Ba vị gia cứ yên tâm, biên giới phía tây của Đại Tần sẽ không có vấn đề gì. Cáo từ!”

Nói xong, hắn ôm quyền, nhảy lên ngựa, phóng về phía đội Từ gia quân ở gần đó.

Ba người Tĩnh Bảo thuận mắt nhìn theo, chỉ thấy cả một mảng giáp sắt đen kịt, không tài nào thấy được điểm đầu.

“Lên xe đi!” Nàng nghiến răng.

Xe ngựa về kinh, vẫn yên tĩnh như khi đi.

Chỉ khác một điều, lần này ba người không còn ai ngồi ngẩn ngơ nữa, mà ghé đầu lại gần nhau.

Tĩnh Bảo hạ giọng vừa đủ cho hai người nghe thấy: “Mỹ nhân, Tam Nhất, chuyện này… không ổn rồi!”