Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:
Vì bị Cẩm Y vệ bao vây, ba người Tĩnh Bảo đến cả Tết Đoan Ngọ cũng chỉ có thể co lại trong phủ mà qua ngày.
Không chỉ họ không ra ngoài được, mà người bên ngoài cũng chẳng vào được, đến nỗi Lục Hoài Kỳ chỉ còn biết đứng ngoài mà trơ mắt nhìn.
Tĩnh Nhược Tố sau khi hay tin lập tức đến phủ Tuyên Bình Hầu dò hỏi.
Tuyên Bình Hầu lúc này cũng đang thấp thỏm bất an, không rõ rốt cuộc Hoàng đế có dụng ý gì. Bất đắc dĩ, ông ta đành âm thầm sai người đi phủ Trưởng công chúa và Tiền phủ thăm dò.
Nào ngờ Cao phủ và Tiền phủ đều đóng chặt cửa, tựa như hoàn toàn không hay biết gì chuyện Cao Triều và Tiền Tam Nhất bị bao vây ở Tĩnh phủ.
Tiền phủ thì thôi, nhưng phủ Trưởng công chúa…
Tuyên Bình Hầu trầm ngâm hồi lâu, rồi nói với Tĩnh Nhược Tố: “Trưởng công chúa chỉ có mỗi một đứa con trai, bà ấy không thể nào không quan tâm sống chết của con mình. Bà ấy chưa cuống thì ngươi cũng không cần vội. Về nhà mà sống cho yên ổn.”
Tĩnh Nhược Tố ngẫm nghĩ, thấy cũng có vài phần hợp lý, lúc này mới hơi yên lòng.
Nhưng dẫu là vậy, sau khi về nhà nàng vẫn đổ bệnh, chỉ mấy ngày mà đã gầy sọp hẳn đi.
A Bảo trước đã bị cách chức, vất vả lắm mới dứt khỏi được Cố Trường Bình, nếu lại xảy ra chuyện gì nữa… nhà họ Tĩnh còn trông mong gì được đây?
Người ngoài vào không được, sốt ruột;
Người trong bị vây, cũng nóng ruột.
Nhưng nóng ruột thì đã sao, ngày vẫn phải sống như thường. Dùng lời của Cao mỹ nhân mà nói thì: “Càng có kẻ muốn chúng ta sốt ruột thì chúng ta lại càng không thể sốt ruột, phải làm bọn chúng tức chết mới được.”
Tiền Tam Nhất từ trạng thái hoảng loạn lúc ban đầu, mấy hôm sau đã dần bình tĩnh.
Lo gì chứ?
Dù sao mỗi lần hé cửa ngó đầu ra là vẫn thấy người mình ngày đêm nhung nhớ, ông trời rõ là thương y.
Tĩnh Bảo lo Hoàng đế còn có chiêu sau, nên dặn A Nghiễn, Tiểu Thất và Tiểu Cửu, ba người có võ nghệ trong tay, cũng phải ngoan ngoãn ở yên trong phủ, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Nửa tháng trôi qua, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có thời tiết là càng lúc càng oi bức.
Hôm ấy, buổi chiều.
Tĩnh Bảo và Cao Triều bày cờ vây, Tiền Tam Nhất đứng bên vừa định đặt cược vào bên Cao mỹ nhân thì A Nghiễn và Tiểu Thất đã đồng loạt lao đến.
A Nghiễn: “Gia, Cẩm Y vệ phá cửa xông vào!”
Tiểu Thất: “Cùng vào còn có cả người của Cấm quân!”
“…”
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mặt không biểu cảm.
A Nghiễn: “Gia, Cao công tử, Tiền Công tử, sao các ngài chẳng ai lấy làm kinh ngạc vậy?”
Tiểu Thất: “Đúng đó, đến cả Cấm quân cũng đến rồi, tiểu nhân lo tới mức tim đập thình thịch luôn đây.”
Tiền Tam Nhất cất bạc, thở dài: “Đưa đầu ra thì cũng một đao, rụt đầu lại thì cũng một đao. Cuối cùng cũng tới rồi!”
Giọng Cao Triều còn bình tĩnh hơn: “Ngày này, ông đây chờ cũng đủ lâu rồi!”
Tĩnh Bảo nhìn A Nghiễn: “Ngươi ra ngoài nói với bọn họ, cho ba chúng ta thay áo quần chải đầu một chút.”
A Nghiễn, Tiểu Thất: “…”
…
Đừng nói A Nghiễn và Tiểu Thất ngạc nhiên, đến cả đám Cẩm Y vệ và Cấm quân cũng đều kinh ngạc đến ngây người.
Gì cơ?
Cái gì cơ?
Còn muốn thay đồ chỉnh tề rồi mới ra gặp người?
Điên rồi à?
Bọn họ biết đám này là ai không? Có biết họ đến phủ để làm gì không?
Đúng là một lũ nhóc con không biết trời cao đất dày!
Chỉ có Thịnh Nhị cụp mắt, giấu đi nụ cười trong đáy mắt: Thất gia, khá lắm!
Ngay lúc mọi người đều mất kiên nhẫn thì ba người ấy lắc la lắc lư đi ra.
Người đi đầu là Tĩnh Thất, vận một bộ áo lụa màu nhạt, tóc búi cao, dùng một cây trâm cố định lại, nhìn sao cũng thấy thuận mắt.
Sau nàng là Cao Triều, mặc trường sam xanh lục nhạt, tay phe phẩy một cây quạt xếp, còn quạt đến gió phần phật.
Cuối cùng là Tiền Tam Nhất.
Người này ưỡn ngực, chắp tay sau lưng, đầu ngẩng cao, bước đi thong dong, dáng vẻ ngạo nghễ của một kẻ sĩ.
Cả đám người nhìn mà ngây ra.
Vây hơn nửa tháng trời, sao chẳng vây ra nổi kẻ nào tiều tụy hốc hác, trái lại, người nào người nấy càng thêm hồng hào, tràn đầy khí sắc thế?
Tên cầm đầu bên Cấm quân cười âm hiểm: “Hoàng thượng có chỉ, truyền Tĩnh Bảo, Cao Triều, Tiền Tam Nhất vào cung yết kiến!”
Không phải Thanh Sơn trở về, mà là Hoàng đế muốn gặp bọn họ???
Dù tâm lý vững cỡ nào, ba người Tĩnh Bảo cũng bị câu này dọa cho nhìn nhau sửng sốt.
Cao Triều ho một tiếng: Gì thế này?
Tiền Tam Nhất cũng ho một tiếng: Không biết đâu!
Tĩnh Bảo ho một tiếng: Giữ bình tĩnh, vào cung rồi sẽ rõ.
Cao Triều lại ho tiếp: Vào cung rồi, hai người đừng tùy tiện nói năng, nhìn ánh mắt ta mà hành động.
Tiền Tam Nhất ho cái nữa: Thôi đi, chính ngươi cẩn thận thì hơn, đừng có ngạo mạn quá.
Tĩnh Bảo lại ho một tiếng: Nói ít nghe nhiều, tùy cơ ứng biến, cùng tiến cùng lui!
Tên cầm đầu bên Cấm quân thật sự không chịu nổi nữa. Ba người này bị gì vậy? Ngươi ho một tiếng, ta ho một tiếng, còn chưa xong à?
“Hết ho chưa?”
Tiền Tam Nhất hừ một tiếng: “Sao? Không cho người ta ho à? Thế ỉa có cho không?”
Cấm quân: “…”
Cao Triều “chát” một tiếng xếp quạt lại: “Đại nhân, nói chuyện có thể gần dân, nhưng không thể gần quỷ.”
Cấm quân: “???”
Tĩnh Bảo cười trừ: “Ngại quá, tháng năm là tháng độc, cho nên… bọn họ độc miệng một chút!”
Cấm quân: “?????”
Ba người đáp trả xong, gật đầu ra hiệu cho nhau, cùng sánh vai bước đi, đến ánh mắt cũng không buồn liếc đám Cẩm Y vệ và Cấm quân lấy một cái.
Thịnh Nhị nhìn theo bóng lưng ba người kia, trong đầu bật ra hai chữ: bảo vật sống;
Sau đó lại hiện ra thêm hai chữ: ăn ý.
…
Ba huynh đệ cùng vào cung, cho dù trong lòng có sợ, cũng không thể để lộ ra nửa phần, khí thế lại càng phải dựng cho thật đủ.
Vương Trung từ xa trông thấy ba người ấy, nhất là người mặc áo xanh nhạt, thầm rủa một câu trong lòng: “Đám nhãi con!”
Ba nhãi con đi tới trước điện, Cao Triều bước lên một bước, nháy mắt với Vương Trung.
Vương Trung làm như không thấy, lạnh lùng nói: “Chờ ở đây, lão nô vào bẩm Hoàng thượng.”
Cao Triều lập tức nịnh nọt: “Công công vất vả rồi!”
Vương Trung chỉ hừ một tiếng, vứt lại cho y một cái gáy.
Chờ một hồi là cả nửa canh giờ.
Trời tháng năm vốn đã nóng, giờ lại gần giữa trưa, ba người vừa đổ mồ hôi hột, vừa thấp thỏm bất an thì chợt nghe giọng lanh lảnh của Vương Trung vang lên: “Truyền Cao Triều, Tiền Tam Nhất, Tĩnh Bảo vào điện yết kiến!”
Tĩnh Bảo thở phào, vừa định nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, đã bị Cao Triều kéo mạnh một cái ra sau.
“Ngươi gấp cái gì? Đi sau Tam Nhất, giữ quy củ một chút!”
“Ngươi…”
Lời vừa thốt ra, Tĩnh Bảo lập tức hiểu ý.
Trời đầu hạ, áo quần mặc mỏng, thân thể nàng lại vốn đã trưởng thành. Mỹ nhân là đang che chở cho nàng.
Bước vào trong điện, một luồng khí mát phả thẳng vào mặt.
Ba người tiến lên, vén áo quỳ xuống đất: “Thảo dân Cao Triều, Tiền Tam Nhất, Tĩnh Bảo khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Không một ai trả lời.
Chỉ có một ánh mắt lạnh băng, đầy áp lực, quét về phía bọn họ.
Hoàng đế không bảo đứng thì bọn họ chỉ có thể quỳ.
Nhưng Cao Triều đã chịu đủ nửa tháng bị giam lỏng, bèn ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu lên, nhe răng cười với Hoàng đế: “Hoàng thượng, gọi thảo dân đến, là có chuyện gì vậy ạ?”
“Vô lễ!”
Hoàng đế giận dữ quát lớn.