Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:
“Không hay rồi, gia, không hay rồi!”
A Nghiễn lao vào thuỷ tạ: “Ngoài cửa phủ có rất nhiều Cẩm Y vệ tới.”
Tĩnh Bảo như rơi vào hầm băng, tay chân lạnh cứng.
Đã xảy ra chuyện gì?
Sao Cẩm Y vệ lại tìm tới cửa?
“Đừng hoảng, bình tĩnh!”
Cao Triều quát lớn một tiếng: “Tam Nhất, theo ta ra xem.”
“Ta…”
Tiền Tam Nhất vừa nghe ba chữ “Cẩm Y vệ” lập tức cảm thấy chân tay bủn rủn.
Không lẽ nàng cũng tới?
“Ta cũng đi!” Lục Hoài Kỳ bật dậy.
“Sao ở đâu cũng thấy ngươi vậy hả!”
Sắc mặt Cao Triều trầm xuống: “Chuyện này không liên quan đến ngươi, mau tìm cách chuồn ra sau hoặc lách cửa góc mà đi.”
“Ngươi lấy tư cách gì chỉ tay năm ngón với ta, ngươi tưởng mình là…”
“Biểu ca!” Tĩnh Bảo sực tỉnh, vội nói: “Ngươi ở bên ngoài mới có thể đưa tin cho chúng ta, điều đó với chúng ta rất quan trọng, vô cùng quan trọng.”
Lục Hoài Kỳ liếc mắt nhìn Cao Triều, chỉ thấy vẻ mặt hắn như đang nói: “Tên ngu nhà ngươi, gia đây là liệu việc từ trước, đâu phải chỉ đạo bậy bạ.”
Thì ra họ Cao này cũng không đến nỗi ngu ngốc!
“Được, ta chuồn trước.”
Lục Hoài Kỳ không nói thêm lời nào, quay đầu bỏ chạy.
Vừa ra khỏi thuỷ tạ lại ngoái đầu dặn: “Đừng sợ, dù các ngươi có bị bắt vào, ta cũng sẽ nghĩ cách lôi các ngươi ra.”
Cao mỹ nhân lập tức chộp lấy chén trà trên bàn ném tới: “Cút, có thể trông mong gia gặp điều tốt được không hả!”
Tốt?
Lục Hoài Kỳ cười khẩy, đến cả Cẩm Y vệ cũng mò đến tận cửa, còn mong cái gì tốt nữa chứ?
…
Nhưng Lục Hoài Kỳ đã đoán sai.
Hơn mười tên Cẩm Y vệ chỉ đứng canh ngoài cửa phủ, không hề bước chân vào.
Trong số đó, rõ ràng có Thịnh Nhị.
Từ trong phủ thò ra ba cái đầu, có một người ánh mắt bốc lửa, tức đến run rẩy cả người.
Hắn biết nàng sa sút, nhưng không ngờ lại đến mức phải làm chó giữ cửa dưới trời nắng chang chang như vậy.
Đúng lúc đó, có người trong đám Cẩm Y vệ cất tiếng: “Nhị gia, trời nóng quá, giúp bọn đệ hỏi xin nhà họ Tĩnh chút đồ giải khát đi?”
“Bạc thì không dám lấy, nhưng ăn uống gì đó cũng phải có chút thành ý chứ!”
“Nhị gia, thời thế thay đổi rồi, ngươi còn được ở lại Cẩm Y vệ làm việc, là…”
“Chờ đó.”
Thịnh Nhị để lại một câu, quay người bước đến cổng phủ.
Ba cái đầu, hai cái bất động, một cái rụt lại.
Tĩnh Bảo và Cao Triều nhìn nhau, không nói một lời, mỗi người kéo một tay Tiền Tam Nhất, mạnh mẽ lôi hắn ra ngoài.
Hai tên súc sinh này!
Tiền Tam Nhất loạng choạng bước qua bậc cửa, vừa đứng vững đã cúi đầu nhìn thấy gương mặt nhỏ phơi nắng đến ửng đỏ của Thịnh Nhị ở ngay sát bên.
Gầy đi!
Đen hơn!
Sắc mặt cũng chẳng khá khẩm gì!
“Nhị gia đến rồi.”
Lâu quá không gặp, giọng Tiền Tam Nhất run rẩy, chân cũng mềm nhũn, toàn thân thấy gượng gạo.
“Tiền công tử, có thể chuẩn bị chút đồ ăn nước uống cho huynh đệ không, trời thật sự rất nóng.”
Thịnh Nhị rút ra năm lượng bạc từ trong áo, kéo tay Tiền Tam Nhất lại, nhân lúc đặt bạc vào lòng bàn tay hắn lập tức ghé sát hạ giọng: “Đừng sợ, vây mà không công.”
Cái gì mà vây mà không công? Tiền Tam Nhất nghe không hiểu gì hết, chỉ thấy người kia nắm lấy tay mình, mạnh mẽ bẻ ra.
Ngón tay ấy thon dài, móng tay thì trụi lủi, chẳng có gì gọi là đẹp mắt cả, nhưng sao ánh mắt hắn lại chẳng rời đi nổi?
Thịnh Nhị thấy Tiền Tam Nhất chăm chăm nhìn vào năm lượng bạc trong tay không nhúc nhích, bèn thầm cười một tiếng.
“Sao, thấy ít à?”
“Ta… ta…”
Cao mỹ nhân đứng bên nhìn mà chỉ muốn vả cho một cái.
Đừng thế mà, Trạng nguyên gia!
Lúc này mà còn ngẩn người làm gì, mau hỏi thử xem định vây đến bao giờ chứ!
Thôi quên đi, không trông cậy được gì ở tên này!
Hắn vội lấy khuỷu tay huých Tĩnh Bảo.
Tĩnh Bảo hiểu ý, bước lên một bước, cầm bạc trong tay Tiền Tam Nhất nhét trả lại cho Thịnh Nhị: “Cần gì bạc chứ, ta sẽ lập tức sai người trong phủ chuẩn bị.”
Dứt lời, nàng lại móc ra một tờ ngân phiếu từ trong ngực: “Nhị gia, Cao huynh và Tiền huynh là khách quý đến chơi nhà họ Tĩnh, không biết có thể…”
“Đến rồi thì ở lại, họ đã ở nhà họ Tĩnh gần một tháng, chi bằng ở thêm vài ngày nữa.”
Quả nhiên, Cẩm Y vệ nắm rõ từng cử động của ba người họ.
Tĩnh Bảo đưa tờ ngân phiếu qua: “Vậy… phải ở lại đến khi nào?”
Câu hỏi này cực kỳ khôn khéo.
Thịnh Nhị thầm tán thưởng một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cẩm Y vệ đang đứng cách mấy trượng, thấy có người lắc đầu, bèn đẩy tờ ngân phiếu trở lại, lạnh lùng trả lời: “Vài hôm nữa các ngươi sẽ biết.”
“Đa tạ Nhị gia!”
Tĩnh Bảo kéo Tiền Tam Nhất vẫn còn ngẩn người trở vào phủ.
Cánh cửa lớn két một tiếng rồi đóng lại.
Tĩnh Bảo liếc mắt nhìn Cao Triều, thấy mắt hắn sáng rỡ, biết ngay hắn cũng nghe ra được hàm ý trong lời Thịnh Nhị.
“Có lẽ là trước khi Thanh Sơn quay về.” Cao Triều nói.
Tĩnh Bảo gật đầu đồng tình: “Vậy thì mục đích Cẩm Y vệ vây chúng ta là…”
Cao Triều: “Lòng vua khó dò, điểm này ta thật không đoán được.”
Tĩnh Bảo: “Thanh Sơn quay về kinh, sớm nhất là khi nào?”
Cao Triều bấm ngón tay tính: “Giờ xuất phát, nửa tháng sau đến.”
“Nửa tháng?”
Tĩnh Bảo nhắc lại: “Đến lúc đó, thi thể Định Quốc công cũng chắc đã về tới.”
Cao Triều: “Ngươi nghĩ gì?”
Tĩnh Bảo lắc đầu: “Chẳng nghĩ gì cả, chỉ thấy có quá nhiều tin tức chúng ta chẳng hề hay biết, chẳng có chỗ nào để hỏi, mà biểu ca dù ta có hỏi được, cũng chỉ là phần nổi.”
Cao Triều vẻ mặt bất lực.
Lời Tĩnh Bảo nói rất đúng trọng tâm.
Cuộc chiến ở phương Bắc rốt cuộc đánh đến đâu rồi?
Thanh Sơn về thì ai sẽ đến trấn giữ nơi biên cương?
Hoàng đế rốt cuộc muốn dùng người này như thế nào?
Tất cả đều không ai hay biết!
Cả ba người bọn họ lúc này chẳng khác nào người điếc, kẻ mù, nghe chẳng được, thấy chẳng ra thì làm sao phá được thế cục bế tắc này?
“Mỹ nhân!”
Tĩnh Bảo dịu giọng: “Ta thấy chúng ta cứ lấy bất biến ứng vạn biến thôi!”
“Đồng ý!”
Cao Triều gật đầu đồng tình.
Lúc này giữ được mạng mới là quan trọng nhất, lỡ hai người kia chưa gặp chuyện gì, bọn họ đã bị bắt trước thì quá thiệt thòi!
“Đồng ý cái gì?”
Một bên, hồn phách Tiền Tam Nhất cuối cùng cũng quay về.
Cao Triều trừng hắn một cái như dao chém: hồi nãy còn khen Trạng nguyên nhà ngươi, giờ xem ra đúng là khen uổng rồi.
Tĩnh Bảo thở dài, nói: “Tam Nhất à, nếu thật sự không được thì thôi vậy, lúc này, không thể vì tình cảm mà dây dưa không dứt.”
Tiền Tam Nhất: “Ta biểu hiện rõ vậy sao?”
Cao Triều: “Người mù cũng nhìn ra được.”
Tiền Tam Nhất im lặng một lúc, trong mắt ánh lên tia sáng vụn vỡ: “Ta chỉ là không cam tâm nhìn nàng vì báo thù mà khổ sở đến thế. Trước kia, ai mà không kính cẩn gọi nàng một tiếng ‘Nhị gia’?”
Tĩnh Bảo: “Trên đời này, ai mà chẳng khổ?”
Cao Triều: “Chúng ta khổ như rùa rụt cổ, núp trong nhà họ Tĩnh đây này.”
Tiền Tam Nhất mặt lạnh như nước: “Hoàng đế vây chúng ta, là để răn Thanh Sơn. Hắn muốn cho chúng ta thấy, chỉ khi đứng bên người đó, chúng ta mới có tự do.
Tương lai Thanh Sơn hồi kinh, lời nào có thể nói, lời nào không thể nói, tất cả phải suy nghĩ kỹ càng, đừng không biết điều, mọi thứ đều nằm trong tay ta cả!”
Tĩnh Bảo và Cao Triều nhìn nhau.
Trí thông minh của Tên nhóc này, nhanh vậy đã quay về rồi sao?