Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:

Bạn đang đọc Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - tại YeuTruyenHay.Com. Dùng F11 để đọc toàn màn hình.
Chữ:
Dãn dòng:
Chiều rộng:
Theme:

“Xong rồi, xong thật rồi!”

Tiền Tam Nhất sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Thanh Sơn thân thiết với tổ phụ nhất, nếu nó biết chuyện, thể nào cũng hận tiên sinh chết mất.”

Cao mỹ nhân chống tay lên trán, tựa như không dám đối mặt: “Đúng là sợ gì đến nấy. Cục diện này, đúng là đường chết, chết đến mức không thể chết thêm được nữa, Tĩnh Thất…”

Sắc mặt Tĩnh Bảo còn trắng hơn cả Tiền Tam Nhất, không còn lấy một giọt máu.

Những ngày qua, nàng vẫn ôm một tia hy vọng.

Vì hy vọng ấy, nàng còn tự nghĩ ra biết bao khả năng:

Tiên sinh lén đi gặp Định Quốc Công, Định Quốc Công vì cháu nội mà trăn trở mãi, cuối cùng cũng chịu hàng; hoặc là, Định Quốc Công thề chết không hàng, tiên sinh bày mưu lập kế, bắt sống ông ta…

Chỉ không ngờ, Định Quốc Công lại nhảy khỏi tường thành.

Phải là người thế nào mới có thể nhảy thành? Người tuyệt vọng.

Không khác nào đang nói với Từ Thanh Sơn rằng: người nhà họ Từ, dù rơi vào đường cùng, vẫn giữ cốt khí kiên trung.

Cái nhảy ấy, coi như đã hoàn toàn mài bén thanh kiếm mang tên Từ Thanh Sơn.

Kiếm bén ra khỏi vỏ, ai dám tranh phong?

Trời đầu hạ, Tĩnh Bảo chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, ngay cả chân tay cũng giá buốt.

Đúng lúc này, chỉ nghe Lục Hoài Kỳ đột ngột nói: “Phải rồi, nửa canh giờ trước Hoàng thượng triệu Vương Tử Trừng và Tô Thái phó vào cung.”

Tĩnh Bảo biến sắc, quay đầu nhìn Cao mỹ nhân, lại thấy Cao mỹ nhân cũng đang ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn không chớp.

“Vương Tử Trừng là Binh bộ thượng thư, đánh thua trận, Hoàng thượng gọi vào cung là lẽ thường. Còn Tô Thái phó?”

Tiền Tam Nhất cau mày, nói tiếp: “Người này gần như đã rút khỏi quan trường gần một năm nay, Hoàng thượng cũng chẳng còn mấy thiện cảm. Ngay cả khi Tô nương nương sinh con, Hoàng thượng cũng không triệu người Tô gia vào cung thăm.

Giờ lại triệu ông ta vào lúc này, tám chín phần là vì chuyện chiến sự.

Dù gì thì, hai người tạo phản ở phương Bắc, đều là học trò của ông ta. Ông ta là người hiểu rõ hai người đó nhất. Chiêu này của Hoàng thượng, cao tay thật!”

Tiền Tam Nhất vừa cảm thán xong, chợt thấy mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía mình, không khỏi sững người: “Ta nói sai gì à?”

Tĩnh Bảo nhìn y đầy ngưỡng mộ: “Nói rất đúng.”

Cao Triều hiếm khi cũng khen: “Đúng là Trạng nguyên lang.”

Tiền Tam Nhất bĩu môi: “Câu này nói cứ như ta trước đây không xứng làm Trạng nguyên vậy.”

Tĩnh Bảo, Cao Triều đồng thanh: “Không xứng!”

Tiền Tam Nhất: “…”

Lục Hoài Kỳ chen lời: “Vậy… Hoàng thượng có gọi Từ Thanh Sơn về chịu tang không?”

“Nhất định có!”

Tiền Trạng nguyên dừng một thoáng, lại nói: “Nhưng gọi về chịu tang chỉ là cái cớ. Kiếm đã mài sắc rồi thì rút ra dùng mới là thật.”

Lục Hoài Kỳ còn chưa kịp nói gì, đã thấy ánh mắt Tĩnh Bảo và Cao Triều cùng lúc tối lại, rồi không sáng lên nữa.

Ngự thư phòng.

Bầu không khí còn nặng nề gấp trăm lần so với thủy tạ ở Tĩnh phủ.

Lý Tòng Hậu nhìn Vương Tử Trừng, giọng trầm thấp: “Còn bao nhiêu người?”

Câu nói không đầu không đuôi, nhưng Vương Tử Trừng hiểu rất rõ, Hoàng thượng đang hỏi Bộ Binh còn có thể huy động bao nhiêu binh lực để đối phó quân Bắc.

“Tâu Hoàng thượng, hai mươi vạn quân Cầm Vương đóng ở phía bắc sông Vị Thủy đánh trận này, tổn thất năm sáu vạn. Quân Cầm Vương ở Giang Nam còn độ vài vạn, kinh thành còn mười vạn, cộng lại có thể tiếp tục tập hợp ba mươi vạn đại quân.”

Hoàng đế lạnh lùng nhìn y, không nói một lời.

Vương Tử Trừng đoán ý, dè dặt lên tiếng: “Ba mươi vạn đại quân là lá bài cuối cùng. Hoàng thượng, nên sớm triệu Từ Tướng quân từ Biên Sa về.”

Lý Tòng Hậu lạnh lùng hỏi lại: “Biên Sa bên đó ai trấn giữ?”

Vương Tử Trừng: “Thần xin tiến cử con trai lớn của Cẩm Hương Bá, Diệp Nhạc Định.”

Lý Tòng Hậu trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt chuyển sang Tô Thái phó bên cạnh: “Thái phó, có cao kiến gì chăng?”

Tô Thái phó chau mày suy nghĩ, hồi lâu mới lên tiếng: “Muốn thắng trận này, ngoài Từ Thanh Sơn, còn không thể thiếu Từ gia quân.”

Vương Tử Trừng biến sắc: “Từ gia quân mà đi, Biên Sa…”

Tô Thái phó chẳng buồn liếc Vương Tử Trừng lấy một cái, chỉ nhìn thẳng Hoàng đế.

“Hoàng thượng, quân Bắc nhiều năm chinh chiến với người Thát Đát, Huyền Thiết quân một địch mười. Đám người đó là từng trận giẫm lên núi xác biển máu mà rèn luyện nên, tuyệt đối không phải hạng tầm thường.”

Ông dừng một chút, nói tiếp: “Thần cho rằng, lập tức phái người đến Biên Sa bàn bạc với Từ tướng quân, nghe xem ngài ấy tính toán thế nào. Trong thì gấp rút gom lương thảo, tăng tốc luyện binh; ngoài thì triệu hồi quân Cầm Vương ở Lưỡng Quảng, Lưỡng Hồ về phía nam sông Vị Thủy, bảo toàn lực lượng, chờ thời cơ tái chiến.”

Tô Thái phó nói xong, Hoàng đế chẳng hề do dự: “Vương ái khanh, nghe thấy chưa?”

Vương Tử Trừng vội cúi người: “Thần tuân chỉ, lập tức đi làm.”

“Lui ra trước đi.”

“Dạ!”

Vương Tử Trừng đi tới cửa điện, không kìm được quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy Hoàng đế đã bước đến ngồi bên cạnh Tô Thái phó, hai người cúi đầu trò chuyện, lòng y không khỏi trầm xuống.

Nếu trận này thua nữa… bản thân e cũng chỉ có thể học theo Định Quốc Công, nhảy khỏi lầu thành mà thôi.

“Thưa tiên sinh!”

Lý Tòng Hậu thở dài, vẻ mặt đau buồn: “Giang sơn này là tiên đế đích thân giao lại cho trẫm. Vậy mà nay… trẫm đã bị dồn đến đường cùng.”

“Hoàng thượng!”

Tô Thái phó nghe mà lòng đau như dao cắt: “Còn xa lắm mới đến bước ấy. Vạn lần không được tự hủy uy phong, tăng thêm khí thế cho địch.”

“Trẫm hối hận vì không nghe lời tiên sinh, chuyện tước phiên lẽ ra nên làm từ từ.”

Những ngày này Lý Tòng Hậu ngẫm lại mọi việc, mới thấy mình phạm phải một chữ “gấp”.

Mười tháng hoài thai mới sinh ra đứa trẻ, chuyện nước cũng như vậy. Chỉ tiếc rằng, cung đã giương, không thể quay đầu. Trên đời lại chẳng có thuốc hối hận để uống.

Ánh mắt Tô Thái phó dịu dàng: “Thanh kiếm mang tên Từ Thanh Sơn, Hoàng thượng đã mài gần đủ rồi. So với hối hận, chi bằng nghĩ xem làm thế nào để dùng tốt, dùng đúng.”

Lời này quả thực trùng ý với Lý Tòng Hậu: “Trẫm muốn ban hôn, tiên sinh thấy sao?”

Tô Thái phó nghĩ đến chuyện Từ Thanh Sơn làm loạn trong lễ thành thân của con gái mình, trả lời: “Một chữ ‘ban’, là ban ân. Nếu Tiểu Từ tướng quân trong lòng có người thì sao?”

“Ý tiên sinh là?”

“Nếu không có, có thể ban hôn; nếu có người trong lòng thì nên cho y quyền chọn người mình yêu.”

Tô Thái phó vuốt chòm râu bạc, bổ sung một câu: “Hoàng thượng, lấy nhu thắng cương.”

Ánh mắt Lý Tòng Hậu sáng lên: “Tốt! Trẫm nghe tiên sinh.”

Lúc này, Tô Thái phó bỗng đứng dậy, vén áo quỳ xuống hai gối.

“Tiên sinh?”

“Hoàng thượng, thần đã dạy ra hai kẻ nghịch đồ, thẹn với kỳ vọng của tiên đế. Hoàng thượng không chấp chuyện cũ, vẫn tín nhiệm thần. Vì niềm tin này, thần nhất định sẽ dốc sức giữ vững giang sơn cho Hoàng thượng.”

Tô Thái phó nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế, nói: “Cố Trường Bình có một điểm yếu.”

“Gì?”

“Nặng tình.”

“Ý tiên sinh là…”

“Hoàng thượng còn nhớ mấy người học trò bị liên lụy vì Cố Trường Bình không? Đối với Cố Trường Bình, họ là thầy trò; đối với Từ Thanh Sơn, là huynh đệ kết nghĩa sinh tử. Hoàng thượng sao không nghĩ cách tận dụng điểm này một chút?”

Lý Tòng Hậu nhìn Tô Thái phó đang quỳ trước mặt, tim đập thình thịch.

Lại nghĩ giống nhau rồi!

Trẫm đã sớm sai Cẩm Y vệ âm thầm giám sát đám người kia, cũng là nghĩ có ngày dùng được.

Lý Tòng Hậu đích thân đỡ Tô Thái phó đứng dậy.

“Tiên sinh, nên dùng thế nào?”