Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:
Một góc tường thành, một nam nhân run rẩy bước ra.
Lý Tiểu Lượng xông tới túm lấy hắn, kéo tới trước mặt Định Quốc công: “Gia, kẻ này lén lút nghe trộm, tám phần là thám tử Bắc phủ.”
“Không phải, ta không phải!” Người kia xua tay liên tục, rút từ trong ngực ra một tờ giấy, đưa qua: “Có người vừa nhét nó vào tay ta, còn nói… còn nói nếu không đưa được đến tay lão tướng quân thì cái đầu này không giữ được.”
Định Quốc công nhận lấy, tay vừa mở ra, sắc mặt lập tức thay đổi.
Vệ thống lĩnh thấy vậy, ánh mắt liếc qua, nhờ ánh sáng phía trên đầu, thấy trên tờ giấy viết một hàng chữ tiểu khải: “Trong quân Nam có kẻ cấu kết phản quốc. Muốn biết là ai, trưa mai, ngoài thành Hùng Huyện, gặp tại Mắt Quỷ, Cố Trường Bình!”
“Lão tướng quân, không thể đi! Đây là mưu kế của Cố Trường Bình!”
Định Quốc công bóp nát mảnh giấy, lạnh lùng nhìn người kia, ra lệnh: “Vệ thống lĩnh, thẩm tra hắn!”
“Lão tướng quân…”
“Ta tự có chủ ý.”
…
Về đến phòng, tay buông lỏng, mảnh giấy đã bị vò nát rơi xuống bàn.
Ánh mắt Định Quốc công chết lặng, dán chặt vào tờ giấy ấy, bất động, sắc mặt trắng bệch như gặp ma giữa ban ngày, vô cùng khó coi.
Năm đó, hắn cùng tam đệ giữ Biên Sa, tam đệ mới ngoài hai mươi. Một đêm, Hồ binh bất ngờ tập kích, huynh đệ chia hai ngả nghênh chiến.
Bên tam đệ toàn là cựu bộ, trong đó có một kẻ đã bán tuyến hành quân của tam đệ cho Hồ binh, giá năm nghìn lượng bạc.
Hồ binh phục kích, tam đệ trúng tên trận ấy mà chết.
Vậy nên cả đời này, hắn hận nhất là hạng người thông đồng phản quốc, hận đến mức muốn lột da róc xương chúng.
Định Quốc công bỗng xoay người, đi đến bàn trải bản đồ ra.
Ngoài thành Hùng Huyện, Mắt Quỷ… lại đúng ở giữa phủ Hùng Huyện và Phủ Trấn Định, không lệch một tấc.
Đi?Hay không đi?
Định Quốc công ngồi xuống trước bàn. Đêm ấy, đèn trong thư phòng sáng tới hừng đông.
…
Mắt Quỷ trong truyền thuyết thật ra chỉ là một hồ cạn nằm giữa đồng cỏ, nước hồ xanh đen, người địa phương gọi nó là Mắt Quỷ.
Giờ ngọ, mặt trời lên cao chói lọi.
“Gia, Định Quốc công có đến không?”
“Không biết!”
“Vậy… chúng ta có nguy hiểm không?”
“Không biết!”
“Vậy gia biết gì?”
“Ngươi lắm lời quá!”
“…”
Một canh giờ trôi qua.
“Gia, chắc ông ta không đến đâu!”
“Chưa chắc!”
“Chưa chắc gì nữa, gia nhìn xem giờ là giờ nào rồi, chờ thêm mặt trời cũng sắp lặn!”
“Không những lắm lời, còn thiếu kiên nhẫn, phải nghĩ đến việc đổi tên tiểu đồng khác thôi.”
“…”
Thế giới hoàn toàn yên lặng.
Một lát sau, chợt vang lên tiếng vó ngựa, Cố Trường Bình cười: “Đến rồi!”
Quả nhiên, Định Quốc công đã tới, phía sau dẫn theo gần trăm thị vệ.
Ông xoay người xuống ngựa, ánh mắt quét về phía hồ, thấy Cố Trường Bình chỉ mang theo một tiểu đồng, không khỏi cười nhạt.
“Gan ngươi lớn thật, không sợ ta lập tức giết ngươi sao?”
“Năm ấy Từ Thanh Sơn bị Phác Chân Nhân gài bẫy, Quốc công gia không hỏi nửa câu đã lập tức đến Cố phủ ta. Sự tín nhiệm ấy, ta vẫn còn nhớ rõ.”
Cố Trường Bình cười: “Quốc công gia không phải loại người như vậy.”
Nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt Định Quốc công càng thêm âm trầm, lớn tiếng quát: “Nói đi, kẻ thông đồng phản quốc là ai?”
“Có vài lời, ta chỉ muốn nói với một mình Quốc công gia.”
Cố Trường Bình vén áo, sải bước vào hồ. Nước hồ rất cạn, vừa qua bắp chân. Hắn đi tới giữa hồ, đứng lại, làm một động tác mời.
Đã đến rồi, lẽ nào Định Quốc công lại sợ?
Ông cũng bước xuống hồ, đối mặt với Cố Trường Bình, lạnh lùng nói: “Nói đi!”
“Thật ra… ta cũng không biết!”
Sắc mặt Định Quốc công giật giật, cơn giận vừa trào lên thì nghe Cố Trường Bình tiếp lời: “Ta muốn gặp Quốc công gia, muốn nói vài lời. Nghĩ mãi, ngoài cách này để ngài mắc câu, dường như không còn cách nào khác.”
“Ta với ngươi không có gì để nói!” Định Quốc công xoay người muốn đi.
“Từ Thanh Sơn là cháu trai ngài, cũng là học trò của ta!”
Từng chữ đều nhẹ nhàng, nhưng mọi động tác của Định Quốc công lập tức cứng lại, ánh mắt gắt gao nhìn Cố Trường Bình.
“Ngươi muốn làm gì?”
Trong mắt hắn đầy cảnh giác, cả người như một cây cung căng hết dây.
“Tình thế bây giờ, Quốc công gia hiểu rõ hơn ai hết. Hai mươi vạn đại quân chỉ là tạm thời gom góp, người tuy đông nhưng không đủ sức đánh trận.”
Giọng Cố Trường Bình bình thản: “Nhà họ Từ giỏi phòng thủ, nhưng Mạc Châu nay đã là cô thành. Ngài có thể giữ được mười ngày, một tháng, nhưng có thể giữ mãi sao?”
“Vậy ngươi là đến khuyên hàng?”
“Ta không khuyên hàng. Quốc công gia trung quân ái quốc, tuyệt đối không đầu hàng. Ta chỉ muốn hỏi ngài một câu: hôm ấy trên tường thành, người bắn chết Từ Đại tướng quân thật sự là quân Bắc sao?”
“Không phải quân Bắc thì còn ai?”
“Có kẻ khác!”
Ba chữ ấy khiến đồng tử Định Quốc công co rút mạnh.
“Ai?”
“Trận đó kết thúc, ta sai người hỏi tất cả binh lính tham chiến, không ai nói mình đã bắn mũi tên đó.”
“Chỉ sợ có kẻ nói dối!”
“Công lao to lớn như thế, ai muốn giấu? Ai không muốn được thưởng công? Vậy nên họ sẽ không nói dối.” Cố Trường Bình từng chữ rõ ràng: “Cho nên, người ấy, ẩn mình giữa quân Nam các ngài.”
“Nực cười! Ai dám?”
“Người khác không dám, nhưng thiên hạ này có một người dám.”
“Cố Trường Bình, ngươi có biết mình đang nói gì không?” Định Quốc công giận dữ.
“Biết rất rõ!”
“Ngươi dựa vào đâu mà chắc chắn như thế?”
“Bởi vì khi mũi tên ấy bay ra, ta đang đứng ngay trước mặt đại tướng quân. Trong lòng hắn có dao động.”
Sắc mặt Định Quốc công đại biến.
Một lúc sau, hắn lạnh giọng: “Nếu vậy thì là mệnh số, không thể trách ai.”
“Lão hầu gia, ngài không thấy lạnh lòng sao? Phụ tử các ngài xông pha chiến trường, lại bị ám tiễn bắn sau lưng. Tướng quân trăm trận chết, không đáng chết như thế!”
Cố Trường Bình: “Lần này là Từ Bình. Lần sau sẽ là ai? Mục đích sau mũi tên ấy là gì? Những câu hỏi này, Quốc công gia từng thật sự nghĩ tới chưa?”
Định Quốc công im lặng, trên mặt hiện lên vẻ cực kỳ phức tạp.
Vẻ mặt này có vài phần giống với biểu cảm của Từ Bình ngày hôm đó, nhưng điều Cố Trường Bình không nhận ra là, dưới đáy mắt Quốc công gia, thoáng qua một tia giễu cợt lạnh lẽo.
“Cố Trường Bình, ngươi là văn thần. Văn thần các ngươi có câu: Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.”
Khóe miệng Định Quốc công nhếch: “Cho dù người kế tiếp phải chết là ta, ta vẫn nói một câu, đều là số mệnh.”
“Gì gọi là mệnh?”
Đôi mắt sâu thẳm của Cố Trường Bình bỗng nhiên bừng sáng, khiến gương mặt tuấn nhã kia thoáng hiện sát khí.
“Trung quân là mệnh, vì nước chết trận là mệnh, bị vua nghi ngờ, bị vua bắn chết cũng là mệnh sao? Nếu vậy thì mạng nhà họ Từ, thật đúng là rẻ mạt!”
“Cố! Trường! Bình!”
“Ngài nỡ buông tay, nhưng phu nhân của đại tướng quân có nỡ không? Con cái họ có nỡ không? Từ Thanh Sơn có nỡ không?”
Vì kích động, lông mi dày rậm của Cố Trường Bình run lên không ngừng: “Xin hỏi Quốc công gia, một ngày nào đó, mệnh này có rơi lên người cháu trai mà ngài thương yêu nhất, Từ Thanh Sơn không?”
Định Quốc công nhìn vào hình bóng phản chiếu của mình trong mắt hắn, hỏi: “Nếu nói, mũi tên ấy là ta sai người bắn thì sao?”