Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:

Bạn đang đọc Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - tại YeuTruyenHay.Com. Dùng F11 để đọc toàn màn hình.
Chữ:
Dãn dòng:
Chiều rộng:
Theme:

Quả nhiên thịt dê đúng như lời Từ Thanh Sơn nói, thơm ngon khác thường.

Lúc này, Cao Triều chẳng buồn suy nghĩ gì, điều duy nhất hắn muốn làm là ăn no, uống say, ngủ một giấc, vứt hết những rối rắm trong đầu cho Tĩnh Thất gánh thay.

Một miếng thịt, một chén rượu, hắn ăn uống hào hứng hơn bất kỳ ai.

Tĩnh Bảo giận đến nỗi dùng khuỷu tay huých huých hắn: “Uống ít thôi, uống say rồi, đêm nay ta mặc kệ ngươi đấy!”

Lời nói bên ngoài thì ai cũng hiểu, nhưng ẩn ý bên trong, chỉ có Cao Triều biết rõ: Ý ngươi là muốn để ta đối mặt một mình với Từ Thanh Sơn à? Không có cửa đâu!

Cao Triều cười híp mắt, chỉ vào Tĩnh Bảo mà rằng: “Sinh ta là cha mẹ, hiểu ta chỉ có Tĩnh Thất. Chúng ta từng là tình địch, thật không uổng.”

Hai chữ “tình địch” vừa thốt ra, sắc mặt Tĩnh Bảo và Từ Thanh Sơn đồng thời biến.

Cao Triều chẳng hề để tâm, híp mắt cười cợt. Giấy dán cửa sổ sớm muộn gì cũng phải đâm thủng, có đâm thủng rồi mới thấy rõ bên trong rốt cuộc là chuyện gì.

Hắn cứ lắc qua lắc lại như cái kén bít kín, lắc đến mức bản thân cũng thấy mệt. Hắn không tin Từ Thanh Sơn đến nước này rồi mà còn có thể nhịn nổi.

Thực ra Từ Thanh Sơn đã chẳng nhịn nổi từ lâu, trong lòng hắn có cả bụng điều muốn hỏi.

“Ẻo lả, ngươi gầy đi, cũng tiều tụy hơn.”

Hắn nhìn chằm chằm Tĩnh Bảo, ánh mắt gay gắt đến mức như thiêu đốt: “Tam Nhất đâu? Sao hắn không đến?”

Lời này nói đơn giản, nhưng từng câu đều trúng chỗ hiểm.

Câu đầu, ngầm nhắc đến Cố Trường Bình;

Câu sau, là ngầm hỏi: Rốt cuộc lần này các ngươi đến là vì điều gì?

Dù sao cũng đã làm tướng quân, không còn giống như xưa mở miệng ra là ngu ngơ, giờ đã biết nói bóng nói gió.

Yết hầu Tĩnh Bảo động, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, lại càng chẳng biết phải nói thế nào.

Nàng dốc cạn một chén rượu, mượn hơi men đang bốc lên nơi bụng dưới, thẳng thắn hỏi: “Thanh Sơn, chuyện của tiên sinh, ngươi nhìn nhận thế nào?”

Từ Thanh Sơn sững người, hồi lâu mới đáp được một câu: “Xưa nay thiên gia không sai.”

Lời đã mở đầu, Tĩnh Bảo trái lại chẳng còn sợ nữa: “Thanh Sơn, thiên gia thật sự không có sai sao?”

Từ Thanh Sơn không trả lời, chỉ cười: “Sai hay không, đến lượt chúng ta nói ư? Nào, uống rượu.”

“Thanh Sơn!” Cao Triều nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng.

“Ngươi im miệng!”

Từ Thanh Sơn bỗng trầm mặt: “Chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại, có vài lời, đợi uống xong bữa rượu này rồi nói.”

Sự đổi sắc đột ngột ấy khiến Cao Triều không kịp trở tay, nhưng tim Tĩnh Bảo lại bất giác giật thót.

Hắn không cho bọn họ tiếp tục nói nữa, chẳng lẽ đã đoán ra điều gì?

Huynh đệ lâu ngày không gặp, lại gặp phải rượu mạnh nhất, thế là thành cảnh nâng chén không dứt.

Tĩnh Bảo sợ họ uống quá chén, liên tục gắp thịt bỏ vào chén cho cả hai.

Nào ngờ tên mỹ nhân họ Cao kia không biết là vô tình hay cố ý, chẳng đụng đến miếng thịt nào, cứ hết chén này đến chén khác ép Từ Thanh Sơn uống rượu.

Tửu lượng của Từ Thanh Sơn, trước kia chẳng ra sao, giờ đã được rèn luyện nơi quân doanh, đâu phải thứ một mỹ nhân có thể sánh được.

Chỉ dăm ba lượt đã khiến Cao Triều, cái tên “gậy khuấy phân” gục luôn xuống bàn, bất động như heo chết.

Tĩnh Bảo cũng chẳng quen uống rượu mạnh thế này, chỉ mới mấy chén mà hai má đã hồng rực, ánh mắt lơ mơ.

“Thanh Sơn, mọi người đều say rồi, giải tán thôi!”

“Ai nói là mọi người đều say!”

Từ Thanh Sơn đặt mạnh chén rượu xuống bàn, ánh mắt không chớp nhìn nàng: “Ta chưa say, ẻo lả, ta còn rất tỉnh táo.”

Tĩnh Bảo chống đầu bằng một tay, tay kia giơ ngón cái: “Giỏi thật!”

“Có ai không!”

“Tướng quân?”

“Bên ngoài gió tuyết đã ngớt chưa?”

“Bẩm tướng quân, vừa mới ngớt xong.”

“Trời có sáng lên chút nào không?”

“Cũng hơi hửng chút rồi.”

“Ê, ẻo lả?”

Từ Thanh Sơn nghiêng người tới: “Dám ra ngoài với ta một chuyến không?”

Tĩnh Bảo hỏi: “Đi đâu?”

“Ra ngoại thành, lên núi, ngắm dải Ngân Hà.”

“…Muộn quá rồi!”

Từ Thanh Sơn không khuyên nữa, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm đến mức gần như có phần áp lực.

Tĩnh Bảo vội vã tránh đi ánh mắt ấy, hồi lâu mới gật đầu: “Được.”

“Có ai không, chuẩn bị ngựa, mang áo choàng lớn của ta ra.”

“Tuân lệnh, tướng quân!”

“Ẻo lả, đi thôi.”

Tĩnh Bảo chống vào mép bàn đứng dậy, men rượu quả thật không nhẹ, một lúc vẫn chưa phân biệt được nên bước chân nào trước, đúng lúc đó, một bàn tay to lớn đỡ lấy nàng.

“Cẩn thận chân dưới đó.”

Tĩnh Bảo vô thức hất tay hắn ra: “Yên tâm đi, ta chưa say, ngươi nhìn xem ta đi vững biết bao.”

Từ Thanh Sơn nhìn bóng nàng loạng choạng rời đi, ánh mắt còn âm trầm hơn cả đêm tối ngoài kia.

Ngoài cửa, gió tuyết đã ngừng.

Một vầng trăng khuyết treo lơ lửng giữa trời, thỉnh thoảng có vài cụm mây đen lững lờ trôi qua.

“Tướng quân?”

Mạch Tử mang áo choàng lớn đến, Từ Thanh Sơn nhận lấy, vung tay một cái, áo choàng phủ lên người Tĩnh Bảo.

“Ta không cần, ngươi mặc đi, ta…”

Bàn tay thô dài của nam nhân đã đưa lên cổ nàng, khiến nàng lập tức nín thở, men rượu cũng tỉnh đi ba phần, người bất giác ngả ra sau.

Ngón tay kia khéo léo buộc một nút thắt, rồi đội mũ lên cho nàng.

Áo choàng ấy may theo vóc dáng của Từ Thanh Sơn, khoác lên người Tĩnh Bảo thì vừa dài vừa rộng, nàng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ buồn cười của mình lúc này, bất lực thở dài một tiếng.

Từ Thanh Sơn nhíu mày.

Con người ẻo lả này, trước kia chưa từng thở dài, dù bị hắn bắt nạt đến mức nào, trên mặt cũng chỉ có vẻ bướng bỉnh.

“Dám cùng ta cưỡi một ngựa không?” hắn cười hỏi.

“Không dám!” Tĩnh Bảo thành thật trả lời, ta sợ bị ngươi nhìn ra thân phận.

Từ Thanh Sơn: “Ngươi đúng là nhát gan!”

Tĩnh Bảo: “…” Nhát còn hơn mất mạng.

Từ Thanh Sơn: “Tự lên ngựa, hay ta đỡ?”

Tĩnh Bảo: “Tự ta!”

Từ Thanh Sơn nhướng mày: “Chắc chứ?”

Tĩnh Bảo trừng mắt với hắn: “Đừng coi thường người ta!”

Ngựa được dắt tới, Tĩnh Bảo mới biết mình lỡ miệng: con ngựa này căn bản không phải ngựa thường, vừa đen vừa to, còn cao hơn cả người nàng.

Đang khó xử, bỗng cả người nhẹ bẫng, nàng bị Từ Thanh Sơn xách lên, đặt thẳng lên lưng ngựa.

Bị quăng lên bất ngờ, đầu óc nàng choáng váng, còn chưa kịp hoàn hồn, Từ Thanh Sơn đã xoay người lên ngồi sau nàng, vững như núi.

“Này, ngươi lên làm gì?”

“Sợ ngươi ngã xuống.”

“Từ Thanh Sơn, trong mắt ngươi ta tuy là ẻo lả nhưng… á…”

Ngựa chồm lên, Tĩnh Bảo chưa kịp nói hết câu đã bị hiện thực tát thẳng vào mặt, chỉ còn tiếng hét thảm thiết vang vọng giữa đêm.

Tên khốn này, đánh úp bất ngờ!

Tĩnh Bảo ôm lấy ngực, gào lên phía sau: “Tránh xa ta ra, không được đụng vào ta!”

“Sợ ta có tà niệm với ngươi à?”

Khóe môi Từ Thanh Sơn cong lên, không tự chủ được bật cười: “Ẻo lả, ta còn đang muốn sinh con đây, ngươi chẳng đẻ được, có tà niệm cũng vô dụng!”

Tĩnh Bảo: “…”

“Giá!”

Từ Thanh Sơn quất một roi vào mông ngựa, con hắc mã tung vó phi như bay trên nền tuyết.

Phía sau, A Nghiễn và Tiểu Thất nhìn nhau, vội vàng mỗi người tìm lấy một con ngựa, âm thầm bám theo phía sau.

Lúc này, nếu Từ Thanh Sơn chịu chậm lại một chút, lắng tai nghe, có thể nghe thấy đoạn đối thoại thế này:

Tiểu Thất: “Gia nhà ngươi định giấu hắn cả đời sao?”

A Nghiễn: “Chuyện của chủ tử, chúng ta là hạ nhân, ít lời thôi.”

Tiểu Thất: “Đại tướng quân thật sự không nhận ra chút gì sao?”

A Nghiễn: “Tính tình đại tướng quân vốn chất phác.”

Tiểu Thất: “Nếu hắn biết, liệu có cướp dâu không?”

A Nghiễn: “Ngươi không thể nghĩ điều gì tốt đẹp hơn à?”

Còn nếu lúc này Tĩnh Bảo có thể nghe được lòng của Từ Thanh Sơn, nàng sẽ nghe thấy tiếng trái tim trẻ trung ấy, đang đập thình thịch dữ dội.

Ẻo lả, tiên sinh không chết, các ngươi biết rõ rành rành.

Vậy thì, lần này các ngươi đến, rốt cuộc là vì điều gì?