Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng:
“Thanh Sơn!”
Định Bắc Hầu nhíu chặt mày: “Lời lúc nãy của Tổ phụ, cũng là nói cho con nghe đấy.”
“Thanh Sơn hiểu.”
Định Bắc Hầu thở dài: “Một tướng công thành, vạn cốt khô. Họ Từ nhà ta phồn thịnh đến hôm nay, là vì cả nhà trung liệt, chưa từng nảy sinh nửa phần dị tâm.”
Từ Thanh Sơn nhìn tổ phụ, gật đầu.
“Cha con mất ở Biên Sa, mấy vị thúc bá của con cũng chôn xương tại đây. Thanh Sơn à, ai mà không muốn mẹ hiền con thảo, ai mà không muốn con cháu đầy nhà, thọ chung tuổi già…”
Định Bắc Hầu nhắc đến trưởng tử mất sớm, khoé mắt lập tức ngân lệ.
“Con à, hãy nhớ cho kỹ, con họ Từ, trong người con chảy dòng máu họ Từ. Dòng máu này không đục, không nhơ, không đặc cũng chẳng loãng, trong đó chỉ viết hai chữ thôi: trung thành!”
Từ Thanh Sơn ngẩng cao đầu, đáp rắn rỏi: “Xin tổ phụ yên tâm, cháu quyết không làm mất mặt người họ Từ, càng không làm hổ thẹn tổ tông.”
Định Bắc Hầu đỡ hắn đứng dậy, hạ giọng nói: “Tin tức Cố Trường Bình chưa chết, ngoài Bắc Phủ ra, ở Đại Tần chỉ có vài người biết. Tổ phụ cũng là trước khi khởi hành, được Hoàng thượng đích thân nói cho.”
“Ý tổ phụ là…”
Định Bắc Hầu liếc vào trong nhà một cái: “Con có thể thử dò xét bọn họ. Nếu họ không biết thì chuyến này là đến tìm con, con cứ tiếp đãi cho tốt; nếu họ biết…”
Tim Từ Thanh Sơn như rơi mạnh xuống một cái.
Nếu biết, chí ít cũng chứng tỏ một điều hai người kia ít nhiều có liên hệ với Bắc Phủ, mà mục đích chuyến đi đến Biên Sa này, e là chẳng đơn giản.
Thấy thần sắc cháu trai biến đổi, Định Bắc Hầu biết hắn đã hiểu được mấu chốt: “Chuyện không nên chậm trễ, Tổ phụ đi đây!”
“Để cháu đưa Tổ phụ xuất thành.”
Từ Thanh Sơn cố nén nỗi bất an, huýt sáo một tiếng, con tuấn mã lông đen phi nhanh tới, hắn tung người nhảy lên lưng ngựa, ánh mắt liếc nhanh về phía hoa sảnh, nheo lại…
…
Trong sảnh, món chưa động, rượu chưa uống.
Hai người ngồi bàn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn nhau, rồi lại cùng thở dài, tránh đi ánh mắt đối phương.
Cao Triều không chịu nổi bầu không khí nặng nề này, nghiến răng hỏi: “Tĩnh Bảo, ngươi nói Từ Thanh Sơn có biết chuyện tiên sinh vẫn còn sống không?”
Tĩnh Bảo suy nghĩ giây lát: “Hoàng thượng đã phái Định Bắc Hầu đi, vậy chắc chắn Định Bắc Hầu biết.”
Cao Triều: “Thế tức là Từ Thanh Sơn cũng biết?”
Tĩnh Bảo gật đầu.
Cao Triều cảm thấy đầu như muốn nổ tung: “Cái miệng này thực khó mở, ta đã nói rồi, hắn không giống chúng ta, thật sự không giống…”
Ngũ hổ tướng Quốc Tử Giám, bốn người tạo phản.
Hắn và Tĩnh Bảo đi theo Cố Trường Bình, là vì con người của tiên sinh;
Uông Tần Sinh thì không có chủ kiến, bị người ta ép vài câu, doạ mấy cái là lên thuyền giặc;
Tiền Tam Nhất thì đơn giản thôi, vì tiền!
Bốn người bọn họ, đều là kẻ có chút nghĩa nhỏ, nhưng không có đại nghĩa; có chút nhát gan, nhưng không có đại dũng; có tiểu gia đình, nhưng không có nhà nước trong lòng toàn là phàm phu tục tử.
Nhưng Từ Thanh Sơn thì khác.
Hắn lớn lên bên cạnh Định Bắc Hầu, lời ăn tiếng nói đều chịu ảnh hưởng sâu đậm.
Hắn vừa có nghĩa nhỏ, cũng có nghĩa lớn; vừa biết sợ, cũng đủ gan dạ; vừa có tiểu gia, cũng ôm trọn thiên hạ, là người mang trong lòng quốc gia đại nghĩa.
Hắn thanh liêm, chính trực, hiếu thuận, cứng cỏi, là một tráng sĩ chân chính, cũng là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Hoàng đế.
“Tĩnh Bảo!”
Cao Triều vò chặt hai bên sống mũi: “Chỉ cần ta mở miệng, là cảm thấy mình như đang bôi nhọ hắn vậy.”
Tĩnh Bảo cũng đâu khác gì.
Nụ cười của tướng quân là thật, nước mắt cũng là thật, tất cả đều từ nội tâm, tha thiết chân thành. Nếu giờ nàng nói sự thật cho hắn biết, chẳng khác nào đâm thẳng một nhát dao sắc vào tim hắn.
Nhát dao ấy, Cao Triều không nỡ đâm xuống… nàng thì làm được sao?
“Mỹ nhân, ẻo lả, ta về rồi đây!”
Tĩnh Bảo giật giật khoé mắt, vội thu lại vẻ mỏi mệt trên gương mặt, thuận tay đẩy nhẹ Cao Triều một cái.
Cao Triều giơ tay làm động tác “rắc” lên cổ mình ý là giết ta đi cho xong!
Từ Thanh Sơn như cơn gió lốc ào vào.
Hắn cởi áo khoác dày, huỵch một cái ngồi phịch xuống ghế: “Ơ, sao chưa động đũa thế này?”
“Chờ ngươi đấy!”
Cao Triều bực mình trợn mắt: “Đã đói đến chết rồi đây này.”
“Huynh đệ tốt!”
Từ Thanh Sơn vỗ mạnh lên người Cao Triều một cái, lực lớn đến nỗi suýt khiến hắn ngã lăn ra ghế, nhưng nghĩ đến chuyện cần làm, Cao Triều đành nuốt ngược câu chửi vào lòng.
“Người đâu, dọn hết mấy món nguội xuống, đem nồi lẩu lên đây, thái thịt dê mỏng một chút, pha ít nước chấm, ta ăn cay, hai người bọn họ không cần.”
“Rõ!”
“Ẻo lả, lát nữa ngươi nếm thử xem, ngon đến phát khóc đấy, ở thành Tứ Cửu tuyệt đối không ăn được đâu.”
Tĩnh Bảo còn chưa kịp đáp, đã nghe Từ Thanh Sơn nói tiếp: “Ăn rượu xong, ăn lẩu xong, nếu tuyết ngừng, ta dẫn các ngươi ra ngoài thành một chuyến.”
“Không đi, lạnh chết.”
Cao Triều lại trợn mắt lần nữa.
Nhớ Tiền Tam Nhất quá đi mất! Nếu hắn ở đây, khua môi múa mép, chọc cười tung trời, nào cần ta gồng mình thế này?
Từ Thanh Sơn sa sầm mặt: “Không phải ngươi muốn là được!”
Cao Triều: “Ngươi…”
Từ Thanh Sơn chẳng buồn để ý, nâng ly cụng với Tĩnh Bảo: “Ẻo lả, cạn ly!”
Cao Triều: “Thế còn ta?”
Từ Thanh Sơn cố ý liếc xéo hắn một cái: “Muốn thì cạn, không thì thôi!”
Cao Triều: “…”
Đời cao mỹ nhân này đến giờ, ăn lộc người không thể chối, mở miệng người không thể cứng, chỉ duy có lúc này… nghẹn họng không nói nổi một lời!
“Gặp mặt cái là cãi nhau, không thể yên ổn ăn bữa cơm à!”
Tĩnh Bảo nâng ly, khí khái cụng ly với Từ Thanh Sơn, lại cụng ly với cao mỹ nhân: “Ít nói nhảm, cạn!”
“Cạn!”
“Cạn!”
Ba người cùng lúc dốc cạn ly.
Đệt!
Thứ này là cái gì vậy!?
“Khụ khụ khụ…”
“Khụ khụ khụ…”
Tĩnh Bảo và Cao Triều bị sặc tới long trời lở đất, nước mắt nước mũi thi nhau chảy, trừng trừng nhìn Từ Thanh Sơn, mắt đầy oán trách.
Từ Thanh Sơn đắc ý: “Loại rượu mạnh nhất của Biên Sa, một ngụm thôi cũng đủ thiêu cháy lục phủ ngũ tạng. Thế nào, lợi hại chứ!”
Cao Triều: “…” Thôi, ta nhịn!
Tĩnh Bảo: “…” Thôi, ta cũng nhịn!
Từ Thanh Sơn rót đầy rượu cho cả hai: “Các ngươi không hiểu đâu, loại rượu này giữ ấm cực tốt!”
Là nhờ thứ rượu mạnh này, hắn mới có thể trụ lại trong toà thành cô quạnh Thanh Hà, từng ngày từng đêm mà cắn răng chống đỡ.
Câu nói phía sau, Từ Thanh Sơn không thể thốt ra, chỉ lặng lẽ nâng ly ra hiệu.
Tĩnh Bảo và Cao Triều đều không phải kẻ ngốc, nghe là biết có đau khổ trong đó, bèn đồng thanh: “Cạn!”
Uống xong, lại là một tràng nhăn nhó nhíu mày.
Nhất là Tĩnh Bảo, gương mặt tái nhợt bắt đầu ửng hồng, đôi môi vốn chẳng có hơi huyết sắc nào giờ lại tươi tắn rực rỡ.
Yết hầu Từ Thanh Sơn động, không dám nhìn thẳng, chỉ dám len lén liếc bằng khoé mắt.
Nồi lẩu được dọn lên, nước dùng sánh ngà bốc hơi lục bục.
Từ Thanh Sơn cho cả đĩa thịt dê vào, chờ chín kỹ mới gắp lên một đũa cho vào bát Tĩnh Bảo, một đũa cho Cao Triều.
“Thử xem?”
Cao Triều nhìn đũa thịt trong bát Tĩnh Bảo, cong môi.
Nhiều gấp đôi trong bát hắn.
Tên ngốc này chắc vẫn chưa từng quên được… có nên nói cho hắn biết thân phận của Tĩnh Bảo là nữ, rồi dùng một chiêu mỹ nhân kế không?
Nếu dùng mỹ nhân kế, Từ Thanh Sơn chưa biết chừng sẽ nghiêng về Bắc Phủ… như vậy thì, hắn với Tĩnh Bảo, ta với tiên sinh…
Quá hoàn mỹ luôn!
Ơ!?
Vừa rồi đầu ta nghĩ cái quái gì vậy?
Sao lại nảy ra cái ý nghĩ ấy!?
Thật mà dùng mỹ nhân kế, đừng nói Tĩnh Bảo sẽ b*p ch*t ta, ngay cả tiên sinh cũng không tha cho ta đâu!
Ừm!
Chắc là do rượu mạnh quá… ta say rồi.