Sau Khi Ly Hôn, Nữ Tổng Tài Lạnh Lùng Hối Hận Phát Điên:
Mắt tôi tối sầm ngay lập tức, sự hoảng loạn trong lòng càng thêm mạnh mẽ, tôi càng phản kháng kịch liệt hơn, nhưng căn bản chẳng có tác dụng gì. Tay tôi không biết đã bị ép cởi bao nhiêu cúc áo của cô ta, thậm chí đã chạm được vào làn da mềm mại của cô ta.
Nụ hôn của cô ta đặt xuống, tôi cố né đầu đi nhưng lại bị cô ta bóp chặt cằm, cưỡng ép hôn tới tấp không kiêng dè.
Cô ta cứ thế bình thản giày vò tôi, tôi cắn chặt răng, chết sống không chịu phát ra dù chỉ một tiếng động.
Lúc này, tôi lại nghe thấy cô ta khẽ nói: “Trần Dật Nhiên không thể chết, ngày đó ở trên du thuyền cứu hắn, chỉ vì hắn không thể chết. Nhưng khi anh gặp chuyện, tôi đã sợ hãi, Diệp Thu.”
“Tôi cứu hắn trước, anh nếu có
tức giận, cứ trút giận, cứ mắng tôi cũng được, nhưng anh lại ngay cả nhìn tôi một cái cũng không chịu. Cố Manh Manh chỉ cần hy sinh một chút gì đó vì anh, anh liền cảm động đến rơi nước mắt, bây giờ còn muốn kết hôn với cô ta.”
Cô ta vừa nói vừa giật tung áo sơ mi của tôi, đúng như lời cô ta nói trước đó, loại bỏ hết những thứ chướng mắt: “Diệp Thu, anh quá mức tiêu chuẩn kép, sao tôi có thể bỏ qua cho anh, hả?”
Tiêu chuẩn kép? Lời này thốt ra từ miệng Giang Vũ Vi, thật là mỉa mai đến cùng cực! Đồng tử tôi đột nhiên co rút lại, giận quá hóa cười. Tiếc là còn chưa kịp thốt ra lời phản bác, tôi đã bị Giang Vũ Vi hôn chặt lấy lần nữa, cô ta hoàn toàn chặn miệng tôi, không cho tôi nói lời nào.
Toàn thân tôi vô lực, căn bản không thể giãy thoát, cô ta đè tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau, dùng sức mạnh, hung hăng, cố gắng khiến tôi chìm đắm.
Hai mắt tôi bị cà vạt bịt kín, chẳng thấy gì, chỉ có thể cắn chặt môi. Giang Vũ Vi thấy vậy, càng thêm tức giận, thủ đoạn cũng càng lúc càng đê tiện, quả thật vô sỉ hạ lưu.
Không lâu sau, bên ngoài đổ mưa, gió dữ dội cuốn theo mưa bão, như mây đen vần vũ, thổi bay lá cây nghiêng ngả. Lá cây muốn rơi xuống đất, nhưng gió vẫn không ngừng cuốn chúng lên, cuốn đi càng lúc càng xa, hoàn toàn không thể kiểm soát được tình trạng của mình.
Mãi đến khi cuồng phong hoành hành vài tiếng đồng hồ, lá cây mới cuối cùng được th* d*c, vô lực rơi xuống cửa sổ, bất động.
Lúc này, trời đã tối sầm, đồng hồ
“Keng keng keng”
Đã điểm sáu tiếng.
Toàn bộ trang viên không bật đèn ở bất cứ đâu, chỉ có đèn đường ven đường phát ra ánh sáng yếu ớt.
Giang Vũ Vi đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, mặc đồ ngủ, hút thuốc liên tục. Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt tinh tế của cô ta toát lên vẻ lạnh nhạt và trầm mặc.
Một lúc lâu sau, cô ta cầm điện thoại lên, gọi một cuộc: “Thuốc của các người, có gây tổn thương gì đến con người không?”
Giọng nói đầu dây bên kia cung kính: “Giang tổng cứ yên tâm, số liệu thử nghiệm của chúng tôi phản hồi rất tốt, người dùng hai mươi năm cũng không xuất hiện bất kỳ bất thường nào, còn được tiêu chuẩn an toàn quốc gia công nhận. Tuy nhiên có một điều kiện tiên quyết cần nói rõ với ngài: một khi đã dùng, ký ức sẽ vĩnh viễn không thể đảo ngược, không thể chọn điểm ký ức, sẽ biến mất hoàn toàn.”
Giang Vũ Vi nhíu mày, rít một hơi thuốc thật sâu: “Trong vòng nửa tháng, tôi muốn nhận được thứ của các người.”
Nói xong, cô ta trực tiếp cúp điện thoại, tiện tay ném điện thoại lên ghế sofa, dụi tắt đầu thuốc, bật đèn phòng khách, đi về phía phòng ngủ chính.
Tiếng bước chân trong trang viên yên tĩnh nghe rõ mồn một.
Giang Vũ Vi đứng ở cửa phòng ngủ chính, ánh đèn từ phòng khách chiếu vào, kéo dài bóng cô ta rất rất dài, khoảnh khắc đó, sự cô độc và lạc lõng bộc lộ không hề che giấu.
Cô ta nhìn người đang hôn mê trên giường, đôi mắt như bị mực đổ vào, lẩm bẩm: “Chắc tôi điên thật rồi…”