Người Dấu Yêu:

Bạn đang đọc Người Dấu Yêu - tại YeuTruyenHay.Com. Dùng F11 để đọc toàn màn hình.
Chữ:
Dãn dòng:
Chiều rộng:
Theme:


Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 537 miễn phí tại Vietwriter.vn.

Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************​

LĂNG TỬ HOAN QUAY VỀ RỒI!
Tần Bách Duật đưa Nghiên Thời Thất rời khỏi nhà hàng Hoa Viên Trà.
Trước khi đi, anh gật đầu với Thành Nghiệp Nam coi như chào hỏi.
Sau khi hai người biến mất, Lăng Mật hít thở run rẩy, hất tay Mặc Lương Vũ ra, nhìn cậu ta trân trối, ánh mắt ngùn ngụt lửa giận.
Thành Nghiệp Nam như khán giả, ngồi quan sát màn tương tác khó hiểu giữa bọn họ.
Anh ta c*́i đầu nhìn quần mình loang lổ vết dầu mỡ, chậm rãi đứng dậy, vứt khăn ăn lên bàn, trước khi xoay người bỏ đi còn liếc Lăng Mật, nói: “Cô Lăng, nếu tôi là cô, chí ít c*̃ng dám làm dám chịu, ha ha!”

Dứt lời, anh ta sải dài bước rời đi.
Mẹ nó chứ đúng là bực mình, một bữa cơm trưa yên lành lại bị người phụ nữ kia phá hỏng.
***
Tất cả mọi người lần lượt rời đi, Mặc Lương Vũ và Lăng Mật vẫn đứng trên hành lang, ánh mắt giằng co với nhau.
Cậu ta hít một hơi thật sâu, không biết nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên bật cười, “Bây giờ em vui rồi chứ? Gây sự với Nghiên Thời Thất hết lần này đến lần khác, có bao giờ em thắng không? Anh Tư nói đúng, nếu em đã có ý định đính hôn với anh, vậy thì phải chăng sau này em nên thu lại những suy nghĩ hẹp hòi kia đi?”
Lăng Mật liếc xéo cậu ta, ánh mắt đan xen giữa không cam lòng và nhẫn nhịn.

Cô ta không nói lời nào, trong lòng lại càng chán ghét Mặc Lương Vũ.
Đây chính là khoảng cách khác biệt giữa hai người đàn ông.
Người cô ta cần luôn là mẫu đàn ông đội trời đạp đất, uy nghiêm, kiêu ngạo vô c*̀ng như Tần Bách Duật.
Từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ thích kiểu trai nhà giàu quần áo là lượt như Mặc Lương Vũ.
Nhưng lễ đính hôn này vẫn phải tiếp tục, nếu không, sao có thể thúc đẩy kế hoạch c*̉a cô ta được!
Lăng Mật c*̣p mí mắt, đè nén tâm trạng c*̉a mình, hồi lâu sau mới vươn tay kéo tay áo c*̉a Mặc Lương Vũ hòng vỗ về cậu ta, “Ban nãy em xúc động quá, anh đừng giận, sau này… Em sẽ không như vậy nữa!”
Điều Mặc Lương Vũ khó cưỡng lại nhất chính là dáng vẻ lấy lòng này c*̉a Lăng Mật.

Có lẽ đàn ông luôn tự rước lấy nhục, lúc yêu sâu đậm, chỉ cần một câu nói c*̃ng có thể lập tức dẹp yên lửa giận đang thiêu đốt trái tim mình.
Cậu ta thầm thở dài, nhắm mắt thu lại nỗi lòng c*̉a mình.

Cứ coi như đây là một giấc mơ đi, cậu ta bằng lòng vĩnh viễn đắm chìm trong giấc mộng đẹp này, không bao giờ tỉnh lại.
“Đi thôi, chúng ta đi thử váy cưới.” Mặc Lương Vũ đưa Lăng Mật ra tính tiền rồi rời khỏi nhà hàng.


Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều được phục vụ bàn dùng di động quay lại.
Chồng c*̉a Nghiên Thời Thất, bà nhà nó đẹp trai đẹp trai quá đẹp trai!
***
Ngoài nhà hàng, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật c*̀ng bước lên xe.
Cô vừa ngồi vững liền nhào về phía anh, tựa vào lồng ngực c*̉a anh, ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt rạng rỡ, “Sao anh biết em ở đây?”
Hôm nay cô đột xuất quyết định ăn trưa c*̀ng Thành Nghiệp Nam, tin tức c*̉a anh quá nhạy bén.
Đôi môi mỏng c*̉a Tần Bách Duật hơi nhếch lên, vuốt sống mũi cao thẳng c*̉a cô một cái, “Đọc được tin tức, sao có thể để người mẫu mặc quần áo bẩn ra đường!” Vietwriter.vn
Nghiên Thời thất nghi ngờ nghiêng đầu, “Tin tức nào?”
“Weibo.”
Cô sực tỉnh, móc di động từ trong túi da ra xem, bấy giờ mới phát hiện chuyện xảy ra trong nhà hàng đã bị người ta đăng lên mạng.
Còn chưa leo lên hot search nhưng hiện tại đang được chú ý rất cao, nhóm fan hâm mộ ấm ức, còn có người lùng ra được thân phận c*̉a Lăng Mật.
Nội dung bài đăng Weibo: Nghiên Thời Thất đến nhà hàng c*̉a chúng tôi ăn cơm, cô ấy đẹp cực kì luôn! Nhưng mà, có một chị gái xấu xa cố ý va vào nhân viên phục vụ, đánh đổ thức ăn làm bẩn quần áo c*̉a Thập Thất, hu hu hu… [Ảnh]
Ở đây c*̃ng đính kèm bức ảnh nọ trong nhà hàng.


Không rõ người chụp là ai, trong bức ảnh, cô ngồi nghiêng, chỗ dính dầu bóng loáng trên quần áo bị làm mờ, sau đó… Trên đỉnh đầu c*̉a Lăng Mật đứng cạnh, có một mũi tên màu đỏ với hai từ ghi chú: Xấu xa.
Nhìn đến đây, Nghiên Thời Thất bật cười lắc đầu.

Cô đoán có lẽ một nhân viên phục vụ nào đó đã đăng lên Weibo.
Chẳng trách anh Tư lại đến, hóa ra là luôn theo dõi hoạt động c*̉a cô.
Cô và anh quấn quýt trong xe một lúc mới lơ đãng nhìn đường phố hơi xa lạ ngoài cửa sổ, “Chúng ta đi đâu thế?”
“Bệnh viện.

Lăng Tử Hoan trở về rồi.”.