Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi:
Sau khi giao lưu với một vài nhân vật nổi danh, Kỳ Tụng quay trở lại tìm Thẩm Vụ. Rõ ràng ông chỉ vừa mới đi một lúc… Thấy cảnh tượng trước mắt, ông bất đắc dĩ lắc đầu, cúi xuống cẩn thận quan sát Thẩm Vụ đang ngồi nghỉ trên ghế, “Đứa nhỏ này, sao lại tự chuốc say mình thế?”
Thẩm Vụ mới ra mắt không lâu, chỉ với vài trăm nghìn người hâm mộ, ngay cả khi là người quen cũ của Mạnh Hoài Chi thì trong giới cậu vẫn chưa thể xem là có danh tiếng. Kỳ Tụng không thấy có ai đến bắt chuyện với Thẩm Vụ, cũng không có những cuộc trò chuyện xã giao không thể khước từ, vậy nên chỉ có thể là Thẩm Vụ tự uống mà thôi. Khi có người tiếp cận, Thẩm Vụ thường viện cớ khi say sẽ quậy, nhưng thực ra khi uống quá nhiều cậu thường chỉ muốn ngủ, động tác cũng trở nên chậm chạp, trầm tính hẳn. Nghe tiếng gọi, cậu ngẩng đầu lên. Không giống như lúc cố ý chọc giận Thẩm Thiên Hành ban nãy, khi nhận ra Kỳ Tụng, cậu ngoan ngoãn gọi một tiếng, “Chú Kỳ.”
Kỳ Tụng thoáng sững sờ, ánh mắt càng thêm dịu dàng, không khỏi hỏi han thêm, “Sao lại uống nhiều rượu thế, tâm trạng không tốt sao?”
Hướng Tử Húc đứng cạnh ngây người, lắp ba lắp bắp, “Ảnh… Ảnh đế Kỳ? Chú biết anh Vụ nhà tôi sao?”
Kỳ Tụng cười đáp, “Phải, tôi cũng xem như nửa fan của cậu ấy rồi.”
Thật là một vinh dự lớn lao! Hướng Tử Húc kích động đến nỗi không thốt nên lời. “Tiểu Vụ say rồi, cậu đưa cậu ấy về sớm chút,” Kỳ Tụng dặn dò.
Hướng Tử Húc hoàn hồn, gật đầu lia lịa, “Vâng, tôi đã gọi cho anh Thẩm Bình rồi, anh ấy nói sẽ đến đón.”
Lại là người nhà họ Thẩm… Ánh mắt Kỳ Tụng thoáng dao động, sau đó lại nở nụ cười nhã nhặn lịch thiệp, “Vậy được rồi, tôi không làm phiền nữa. Nếu có việc gì thì cứ đến tìm tôi, tôi ở ngay kia thôi.”
Hướng Tử Húc vội gật đầu, “Vâng vâng, cảm ơn ảnh đế Kỳ!”
Kỳ Tụng cũng hòa nhã đáp lời, “Tôi thấy cậu cũng còn trẻ, cứ gọi chú Kỳ là được rồi.”
Sau khi Kỳ Tụng rời đi, không khí bên này trở nên ồn ào hơn hẳn. Nền tảng của Thẩm Vụ ở giới giải trí chưa vững chắc, nhờ sự công khai bảo vệ của Mạnh Hoài Chi mới tránh được việc trở thành mục tiêu công kích. Tuy có rất nhiều fan hâm mộ bị sức hút tự nhiên của cậu hấp dẫn, nhưng dưới con mắt săm soi của nhiều người, phía sau việc cậu nổi tiếng nhanh chóng như vậy không hề trong sạch. Ngoài mặt không ai công khai đối nghịch với cậu, bởi điều đó đồng nghĩa với việc chống đối Mạnh Hoài Chi, nhưng sau lưng lại rộ lên những lời bàn tán.
“Sao Thẩm Vụ cũng đến? Ban tổ chức mời sao?” Với vị thế của cậu hiện tại, đáng lẽ không nên được mời đến buổi tiệc của giới thượng lưu này mới phải.
“Không biết nữa… Nói không chừng là… Vì nể mặt ai kia đấy?”
“Chậc, sướng thật đấy, tôi cũng muốn ăn bám.”
“Nhưng cậu ta cũng khá ghê gớm đấy chứ, vừa dứt người này đã tìm người khác ngay được.”
“Anh đang nói… Người họ Kỳ sao?”
Những kẻ buôn chuyện kia tuy chỉ úp úp mở mở nhưng cũng đủ để người xung quanh hiểu ý. Thẩm Thiên Hành bận bịu xã giao cũng nghe được không ít những ý kiến tò mò hoặc khen ngợi Thẩm Vụ. Ông yên lặng lắng nghe, tuy ngoài mặt không tỏ thái độ tán đồng nhưng tâm trạng lại thoải mái hơn nhiều. Một quản lý trong công ty đến mời rượu Thẩm Thiên Hành, gợi chuyện, “Tôi thấy trên mạng người ta khen nhan sắc của Thẩm Vụ hết lời, vừa rồi gặp trực tiếp mới biết quả thực họ không hề nói quá.”
Thẩm Thiên Hành vẫn giữ vẻ mặt bình thản, trong lòng lại mừng thầm. Vị quản lý thấy vậy càng cố gắng tâng bốc, “Trùng hợp thật, cậu ta cũng họ Thẩm. Chủ tịch Thẩm, tôi nhớ lần trước được gặp mặt cậu Thẩm nhà ta, ngoại hình và khí chất của cậu nhà cũng xuất chúng vô cùng, nếu muốn bước chân vào giới giải trí thì chắc chắn không thành vấn đề.”
Nghe đến đây, nét mặt đắc ý của Thẩm Thiên Hành chợt tan biến. Ông vẫn còn định kiến với giới giải trí, cau mày chê bai, “Giới giải trí cũng không phải nơi tốt đẹp gì.”
“Ngài nói đúng.” Vị quản lý cười xòa phụ họa. Thấy Thẩm Thiên Hành không hài lòng, anh ta lập tức thay đổi thái độ, “Nghe nói Thẩm Vụ tiến vào được cái giới này đều là do ăn bám để thăng tiến thôi, quả đúng là…” Tuy nhiên, vừa dứt lời, Thẩm Thiên Hành tức khắc cáu kỉnh ra mặt, làm tên này lo lắng gọi, “…Chủ tịch Thẩm?”
Thẩm Thiên Hành không nói một lời, quay lưng bước đi. Đến một góc khác, ông lại nghe có người chỉ trỏ bàn tán về Thẩm Vụ. Lửa giận đột nhiên bùng lên, vừa vì Thẩm Vụ ngỗ nghịch, vừa vì những lời vu khống vô căn cứ của bọn họ. Sao Thẩm Vụ lại được dự tiệc ư? Tất nhiên là vì cầm thiệp mời của ông mà đến! Thẩm Vụ là con trai Thẩm Thiên Hành mà còn cần bám víu người khác để thăng tiến sao?! Thẩm Thiên Hành giận sôi, chưa kể có dựa dẫm vào Mạnh Hoài Chi hay không, đến cả Kỳ Tụng cũng không có chuyện Thẩm Vụ phải đi nịnh nọt, mà hắn mới là người nên đến lấy lòng Thẩm Vụ mới phải, bởi Kỳ Tụng…
Vừa nghĩ đến người này, Thẩm Thiên Hành đã chịu hết nổi, gân xanh nổi đầy trên trán. Ông sải bước đi tìm Thẩm Vụ, muốn thông báo cho tất cả mọi người ở đây về lai lịch cũng như chỗ dựa thực sự của cậu. Ngay lúc này lại có người lên tiếng, “Mấy người bớt nói đi. Gia thế của Thẩm Vụ e là không đơn giản, nếu không tại sao đến giờ vẫn chưa bị khui ra chứ?”
Một người khác lắc đầu, không tán đồng, “Không thể nào đâu. Nhìn tên họ Tề kia mà xem, chỉ dựa vào một công ty truyền thông nhỏ mà phim nào cũng được đóng chính, còn hoành hành ngang ngược ở đoàn phim. Còn Thẩm Vụ thì sao, chỉ được vai nam phụ, nhưng cũng là vì diễn viên trước đó bị thương nên mới được thế chỗ mà thôi. Nếu gia đình thực sự có thế lực thì tại sao không làm riêng một bộ phim cho cậu ta? Hơn nữa, cậu ta chỉ đóng một vai nam phụ nhỏ bé, còn bị người khác chèn ép… Nếu có gia thế hùng mạnh thì người nhà sẽ để yên cho cậu ta bị bắt nạt như vậy sao?”
Thẩm Thiên Hành chợt khựng lại, cổ họng khô ran, không thốt nên lời, muốn nói cho những người đó biết Thẩm Vụ là con mình, chỗ dựa của cậu là tập đoàn nhà họ Thẩm. Nhưng nếu như vậy, họ sẽ chỉ càng thêm nghi hoặc: Chủ tịch Thẩm mà lại để cho đám tôm tép kia trèo lên đầu lên cổ con trai mình sao? Trăm mối suy nghĩ ngổn ngang, Thẩm Thiên Hành chậm chạp không thể hạ quyết tâm, mãi cho đến khi bỏ lỡ cơ hội cuối cùng. Lúc này, phía cửa vào bỗng chốc xôn xao, ai nấy đều tò mò nhìn về hướng đó.
“Bên cửa lớn sao lại ầm ĩ thế? Có ai đến à?”
“Khách quý đã đến hết rồi mà?”
“Người ta cứ thích làm quá lên… Hả? Trời đất!”
Người nọ lập tức tròn mắt vì kinh ngạc, trong đôi ngươi dại ra phản chiếu một vóc người cao ráo, tuy đứng giữa những nghệ sĩ và các nhân vật đình đám khác nhưng vẫn cực kỳ nổi bật, phong thái vượt trội. Anh mặc vest chỉn chu, còn trang điểm và làm tóc, có lẽ đã vội vã chạy đến từ một buổi quay chụp nào đó. Mái tóc chia ngôi lệch để lộ chân mày khiến gương mặt trở nên sắc bén và lạnh lùng như đao khắc, khí thế lạnh băng khó gần càng mạnh mẽ. Thậm chí những người xung quanh còn không dám gọi tên đầy đủ của anh.
Mạnh Hoài Chi không nhìn ngang ngó dọc, đi xuyên qua đám người đang lặng thinh như ve sầu mùa đông đến chỗ Thẩm Vụ. Làm ngơ những ánh mắt tò mò hay kinh ngạc ngoài kia, anh khom người khẽ gọi tên Thẩm Vụ, dường như chỉ quan tâm đến một người duy nhất.
Hướng Tử Húc há hốc mồm, “Mạnh, Mạnh, Mạnh…” Sao Mạnh Hoài Chi lại đến!?
Thẩm Vụ mở mắt, con ngươi tan rã dần lấy lại tiêu cự, phản chiếu hình ảnh đối phương. Cậu vẫn hơi váng vất, dùng chất giọng nghèn nghẹn vì say ngập ngừng gọi, “Anh ơi…”
Hướng Tử Húc đờ người. Hóa ra “Anh” đó không phải Thẩm Bình mà là Mạnh Hoài Chi, đồng nghĩa với chính cậu ta đã gọi Mạnh Hoài Chi tới??? Hướng Tử Húc rùng mình, cúi đầu không dám lên tiếng. Thẩm Vụ lẳng lặng nhìn người đối diện hồi lâu như muốn xác nhận, lại gọi, “Anh ơi.”
Lúc này Mạnh Hoài Chi mới miễn cưỡng “Ơi” một tiếng. Thẩm Vụ đã say bí tỉ, không thể yêu cầu cậu phải tỉnh táo suy nghĩ như bình thường được. Đối mặt với một Mạnh Hoài Chi không biết từ đâu xuất hiện, ai nấy cũng đều thắc mắt, không riêng mình Thẩm Vụ. “Sao anh không uống rượu?”
Mạnh Hoài Chi không biết cậu đang hỏi mình hay đang hỏi Thẩm Bình nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời, “Trước đây anh cũng uống nhưng không thích lắm. Về sau làm ca sĩ nên dứt khoát kiêng rượu rồi. Đừng uống nữa, anh đưa em về nhà.”
“Em không muốn về nhà.”
Mạnh Hoài Chi bất lực sửa miệng, “Đưa em về ký túc xá.”
Thẩm Vụ gật gật đầu, “Ồ. Để em uống nốt ly này đã.”
Mạnh Hoài Chi nhẹ nhàng đè tay cậu lại, “Đừng uống nữa.”
“Nốt ly này thôi.” Thẩm Vụ nghiêm túc nói, “Đừng lãng phí…”
Sao mà lãng phí được chứ. Mạnh Hoài Chi vừa buồn cười vừa bất lực nhìn cậu, nắm lấy bàn tay đang cầm ly. Thẩm Vụ say khướt không còn chút sức lực nào, trơ mắt nhìn Mạnh Hoài Chi nhẹ nhàng kéo ly rượu về phía mình, cũng không nghĩ ngợi được gì nữa, đành nói, “Vậy anh uống đi?”
Hướng Tử Húc ngây ngẩn cả người, trong lòng đã bắt đầu gào thét: Là Mạnh Hoài Chi đó! Anh à! Anh tỉnh táo lại đi! Anh ấy có uống rượu bao giờ đâu! Trên đời ghét nhất là tiệc rượu đó…
Mạnh Hoài Chi như ở chốn không người, chỉ tập trung vào mình Thẩm Vụ, dường như có vô vàn kiên nhẫn, “Anh uống không giỏi lắm.”
“Lúc say anh có nổi điên không?”
“Chắc là không đâu.”
Thẩm Vụ nhẹ nhõm hẳn, “Vậy thì không sao, uống hết ly này rồi ngủ một giấc là ổn. Uống rượu có thể khiến tâm trạng tốt lên, ngủ cũng ngon hơn nữa.”
“Ừm.” Ánh mắt Mạnh Hoài Chi lóe lên tia vui vẻ, nắm tay Thẩm Vụ nâng ly lên, ngửa cổ uống cạn. Anh đặt chiếc ly rỗng lên bàn, kéo Thẩm Vụ đứng dậy, “Xong rồi. Không lãng phí đâu, mình về thôi.”
Thẩm Vụ đứng vững, né sang không cho anh đỡ, “Em tự đi được mà anh.”
Mạnh Hoài Chi thu tay lại nhưng vẫn đỡ hờ bên cạnh phòng khi cậu bước hụt, dịu giọng nói, “Đi thôi.”
Thẩm Vụ ngoan ngoãn gật đầu. Vì Mạnh Hoài Chi tự lái xe đến nên sau khi uống rượu cho Thẩm Vụ chỉ đành tìm người lái thay. Vốn dĩ anh không định để Hướng Tử Húc theo cùng, sau khi đặt Thẩm Vụ vào ghế sau, thắt dây an toàn kỹ càng mới nói, “Cậu không uống rượu phải không, lái xe đi.”
“…Vâng.” Hướng Tử Húc ngơ ngác gật đầu, ngồi vào ghế lái, vẫn chưa thể tin nổi mình đang lái chiếc xe bán mình đi còn không mua nổi. Vì sợ không cẩn thận va quẹt vào đâu đó nên suốt quãng đường cậu chàng chỉ im lặng căng thẳng lái xe, khi sắp xuống xe còn ngập ngừng chưa muốn rời đi, “Ờm…”
Mạnh Hoài Chi cũng rất có kiên nhẫn với trợ lý của Thẩm Vụ, “Sao vậy?”
“Anh Vụ uống say xong sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, anh đưa đến cửa nhà là được, anh ấy sẽ tự uống nước thay quần áo.” Hướng Tử Húc dặn dò xong định đi nhưng cuối cùng lại quay lại, ngại ngùng nói, “Ờm… Thầy Mạnh… Chắc không có ý gì với anh Vụ nhà em đâu nhỉ?”
Mạnh Hoài Chi đã đích thân đến dự tiệc, uống nốt rượu cho Thẩm Vụ, hơn nữa còn tự mình đưa cậu về nhà, khiến người khác không thể không nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ. Hướng Tử Húc không có ý xấu, chỉ là nóng vội mới nói vậy, lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời. Chẳng ngờ Mạnh Hoài Chi vẫn thản nhiên như không, kiên nhẫn chờ cậu ta nói tiếp. “E hèm, đây là bí mật, anh đừng nói với ai nhé. Vì anh Vụ đã có gia đình rồi nên…”
“Có gia đình?” Mạnh Hoài Chi hỏi lại.
“Đúng vậy… Em cũng thấy tiếc, nhưng anh ấy kết hôn sớm thật, em còn thấy cả đăng ký kết hôn rồi!”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã nhắc.” Mạnh Hoài Chi không giận, chỉ để lại một câu rồi đỡ Thẩm Vụ vào cửa chung cư.
Nhìn hai bóng người dần xa, thật lâu sau Hướng Tử Húc vẫn chưa thể hoàn hồn. Vừa rồi… Mạnh Hoài Chi đã cười sao? Tỉnh táo lại, Hướng Tử Húc vội quay mặt đi. …Có gì buồn cười đâu chứ! Anh đang ở bên người đã có gia đình đấy!
***
Mạnh Hoài Chi đưa Thẩm Vụ đến cửa, “Thẩm Vụ, mật mã.”
Thẩm Vụ đọc ra dãy số đã nằm lòng, “0730.”
Mạnh Hoài Chi vừa nhập mật mã vừa nói, “Lần sau em nhớ đổi mật mã đi, đừng dùng ngày sinh. Nếu fan biết em sống ở đây không chừng sẽ xông vào đấy.”
Vì say nên Thẩm Vụ phản ứng chậm chạp hẳn, đến khi vào nhà rồi mới nghiêm túc trả lời, “Em biết rồi anh.”
Mạnh Hoài Chi đặt cậu ngồi xuống sô pha, ẩn ý nói, “Đừng gọi anh.”
Thẩm Vụ không hiểu ra sao, càng muốn gọi, “Anh ơi.”
Mạnh Hoài Chi đành chịu thua. Anh đi quanh căn chung cư xa lạ một vòng, đun nước nóng rồi pha thêm nước lạnh vào ly cho nguội bớt, đưa cho Thẩm Vụ. Thẩm Vụ nhận lấy, hàng mi rũ xuống cực kỳ ngoan ngoãn, vì say mà chất giọng trầm bổng mơ màng như đang ngậm một cây kẹo que tan chảy, “Cảm ơn anh.” Sau khi chậm rãi uống hết nước, Thẩm Vụ vẫn nhớ phải tiếp khách đàng hoàng, bèn ngồi gọn sang một bên, “Anh, anh ngồi xuống đi.”
Mạnh Hoài Chi ngồi xuống bên cạnh cậu, ngồi yên một lúc lâu, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hỏi, “…Em có biết anh là ai không?” Coi anh là Thẩm Bình sao? Tâm trạng Mạnh Hoài Chi lúc này quả thực khó mà diễn tả thành lời, tiếng “anh” đã kia khiến anh không thể tỉnh táo mà suy nghĩ, thêm vào đó lý trí lại mách bảo rằng có lẽ Thẩm Vụ tưởng anh là Thẩm Bình rồi. Vốn dĩ Hướng Tử Húc muốn gọi cho Thẩm Bình, chính anh đã cướp mất cơ hội chăm sóc em trai của người nọ.
Tuy Thẩm Vụ đã say đến mức nói năng không rõ nhưng giọng điệu lại rất kiên định, “Em biết chứ.”
“Vậy anh là ai?” Mạnh Hoài Chi hỏi.
Thẩm Vụ chậm rãi ngước mắt nhìn anh, đôi mắt hoa đào mơ màng tựa sương mù buổi sớm, mờ ảo đến độ không thể phản chiếu hình ảnh người đối diện một cách rõ ràng. Mạnh Hoài Chi không khỏi thở dài, dù có nhận nhầm cũng không sao. Đúng lúc này Thẩm Vụ lại bất ngờ nắm lấy tay anh.
“…Sao vậy?”
Thẩm Vụ không đáp, chậm chạp đưa tay ra, ngón trỏ chạm chạm lòng bàn tay anh rồi bắt đầu di động như đang muốn viết gì đó. Mạnh Hoài Chi lẳng lặng nhìn cậu thanh niên đang rũ mi chăm chú kia, trong đầu lại thầm phân tích từng đường nét đơn giản kia. Đó là một chữ “M”.