Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi:

Bạn đang đọc Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi - tại YeuTruyenHay.Com. Dùng F11 để đọc toàn màn hình.
Chữ:
Dãn dòng:
Chiều rộng:
Theme:

Chớp mắt đã đến tết. 30 tết Thẩm Vụ vẫn không muốn về nhà, nhưng Thẩm Bình đã chủ động đến gõ cửa. Sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ, Thẩm Vụ quên không kiểm tra xem ai đến đã mở cửa, lúc muốn đóng lại thì đã muộn. Thẩm Bình lên tiếng trước, “Tiểu Vụ, hôm nay về nhà ăn tết, anh đến đón em. Bữa trưa dì đích thân xuống bếp trổ tài, toàn là món em thích thôi đấy.”

Đêm giao thừa là ngày đặc biệt, Thẩm Bình lại nhắc đến người mẹ mà cậu đã hơn nửa tháng chưa gặp. Những lúc khắc khẩu với Thẩm Thiên Hành, Thẩm Vụ rất dễ giận lây sang mẹ, nhưng bà lúc nào cũng là một người mẹ dịu dàng và kiên nhẫn. Nghe vậy, Thẩm Vụ chỉ cụp mắt đáp, “Vâng, em biết rồi.”

Trước đây Thẩm Bình rất hay đến thăm, Thẩm Vụ sẽ luôn nhiệt tình mời anh vào trong, mời anh ngồi, nhưng lần này cậu chỉ lạnh lùng đáp lời, tay vẫn giữ chặt tay nắm cửa. Thẩm Bình đành lịch sự đứng ngoài, nụ cười ôn hòa không hề dao động, “Ừ, em rửa mặt thay đồ đi, anh đợi ở đây.”

Thẩm Vụ lề mề hơn nửa ngày nhưng Thẩm Bình đứng chờ bên ngoài vẫn không hề thúc giục, cuối cùng hai anh em về đến nhà vừa kịp giờ. Trên bàn ăn, Thẩm Thiên Hành vẫn luôn khó chịu đứa con út không nên thân này lại đột nhiên thay đổi thái độ, nói muốn để Thẩm Vụ đến công ty rèn luyện. Thẩm Vụ nhíu chặt mày, từ chối ngay, “Sao ạ? Con không muốn, con không có thời gian.”

Thẩm Thiên Hành giận dữ quát, “Mày định đua xe cả đời à, hay muốn lăn lộn trong giới giải trí phù phiếm kia cả đời?”

Thẩm Vụ không để tâm, cũng không khen cả giới giải trí, chỉ lấy một người làm ví dụ, “Con thấy ở cùng anh Hoài Chi còn đơn giản nhẹ nhàng hơn về nhà nhiều.”

Thẩm Bình đột nhiên lên tiếng, khéo léo ngăn chặn cuộc tranh cãi sắp nổ ra, “Ba, Tiểu Vụ.” Có vẻ như anh đang cân nhắc, ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Ba, vài tháng nữa Tiểu Vụ phải đi thi đấu rồi, không vội. Tiểu Vụ, đợi đến mùa giải năm sau rồi đến trụ sở chính, anh sẽ hướng dẫn em làm quen với công việc. Đừng lo, không mệt đâu, cũng không tốn nhiều thời gian của em.”

Thẩm Vụ không đồng ý cũng không từ chối. 

Cơm nước xong, đến lúc chuẩn bị về phòng, Thẩm Bình đuổi theo cậu, chủ động hỏi, “Tiểu Vụ… Có phải dạo này anh làm gì khiến em không vui không?”

“Không ạ.” Thẩm Vụ cụp mắt, “Em không muốn đến công ty, em không thích, cũng sẽ không tranh giành tài sản với anh.”

Thẩm Bình thoáng ngây người rồi bật cười, thở phào nhẹ nhõm, “Hóa ra là thế… Tài sản vốn dĩ đã có một phần của em, một phần của dì, thế nên em không vui là vì sợ anh sẽ chèn ép hai mẹ con để lấy tài sản sao?”

Thẩm Vụ cẩn thận nhìn vào mắt anh, như thể xác nhận xem anh có nói thật hay không. Vẻ mặt Thẩm Bình lúc này hệt như những lúc quan tâm cậu hồi còn bé, ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa bao dung, ôn tồn hỏi, “Sao lại thế được, em nghĩ anh là người tham lam như vậy sao?”

Thẩm Vụ lắc đầu. Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Bình luôn nhường cho cậu những gì tốt nhất. Anh chị em với nhau không thể tránh khỏi việc tranh giành tỵ nạnh, nhưng vì hai anh em cách nhau đến mười tuổi nên không còn sự cạnh tranh nữa mà chỉ còn lại sự bao dung của một bên dành cho bên còn lại. Mỗi lần Thẩm Bình ra ngoài hay tham gia hoạt động gì đều sẽ nhớ mang về vài món quà nhỏ cho cậu em trai ở nhà, những bất ngờ vào ngày sinh nhật hay ngày lễ tết lớn nhỏ chưa bao giờ thiếu. Trời mới biết, cậu nhóc bé xíu thích người anh trai như vậy biết bao nhiêu, anh là người anh tốt nhất thế giới, còn giống cha hơn cả cha. Anh quá tốt, nếu như anh thật sự làm gì sai trái hay đề phòng em trai vì gia sản thì Thẩm Vụ ngược lại sẽ chẳng mấy quan tâm, vì mọi việc đều có lý do của nó. Nhưng cậu lại khó lòng chấp nhận rằng anh lại thật sự… thấy ghét mình.

Thẩm Bình lại nói tiếp, “Tiểu Vụ, tài sản của em thì sẽ là của em, không cần phải lo anh sẽ tranh giành với em. Em cứ làm những gì mình muốn làm là được, đừng lo về chuyện tiền nong hay bất cứ thứ gì khác, anh sẽ vĩnh viễn là hậu thuẫn của em. Anh chỉ mong…”

Nói đến đây, Thẩm Vụ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh không chớp mắt. Nhìn vào đôi mắt sáng trong như sao trời của em trai, thấy ảnh ngược của mình phản chiếu trong đó, Thẩm Bình bỗng nghẹn lời, nhận ra mình không thể lừa dối một Thẩm Vụ như vậy. Những hy vọng tốt đẹp và lời hứa sắt son cuối cùng lại biến thành, “Anh chỉ mong em không chịu bất kỳ tổn thương nào.” Thẩm Bình thất vọng cụp mắt, “Anh về phòng trước.”

Sau cuộc trò chuyện đầy sâu sắc, mâu thuẫn giữa hai người vẫn chưa được tháo gỡ. Một lúc lâu sau, Thẩm Bình không bỏ cuộc, lại đến gõ cửa, “Tiểu Vụ, em có trong đó không?”

Anh có thể nghe được tiếng bước chân của Thẩm Vụ từ phía sau cánh cửa, nhưng không có tiếng trả lời, gần như có thể hình dung ra em trai đang lặng lẽ nhìn anh qua cánh cửa bằng ánh mắt đầy thất vọng. Thẩm Bình cúi đầu, nắm tay áp lên cửa, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực đến thế trước mặt Thẩm Vụ, “…Tiểu Vụ à, em mở cửa ra được không? Anh có vài lời muốn nói với em.”

Thẩm Vụ rốt cuộc cũng lên tiếng, nhưng những lời cậu nói nghe còn oán giận hơn là không nói gì, “Anh nói luôn đi.”

Thẩm Bình rất hiểu em trai, khẳng định, “Em vẫn giận anh, nói cho anh biết lý do được không?”

Thẩm Vụ cũng khó nói, bởi Thẩm Bình chưa hề làm chuyện gì xấu, mà chỉ đơn giản là chiều hư cậu, dung túng cho mọi thói quen xấu và những sở thích nguy hiểm, cho cậu sự tự do lớn nhất. Khi gặp rắc rối ở phòng karaoke hay khi bị người khác bôi nhọ trên mạng, Thẩm Bình đều muộn màng đến giúp khi cậu đã chịu đủ mọi ấm ức. So với những gia đình giàu có khác, anh chị em tranh giành nhau đến mức sống chết thì Thẩm Bình cũng đã tận tình tận nghĩa rồi, nhưng so với người anh trai thật lòng thật dạ yêu thương em, một Thẩm Bình thật sự quá đỗi tương phản khiến Thẩm Vụ không tài nào thở nổi, lại không có lý do gì để trách móc anh. Cậu cảm thấy mình như đang đi trên một sợi dây bắc ngang qua vực thẳm, mà vực thẳm ấy chính là sự khác biệt giữa thực tại lạnh lẽo và dòng hồi ức đẹp đẽ. Thẩm Thiên Hành thường mắng cậu mãi không biết trưởng thành, dù có làm gì thì ông cũng sẽ hiểu lầm, thôi thì cứ làm theo ý mình, cậu quyết định không mở cửa cho Thẩm Bình.

Thẩm Bình không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, bất đắc dĩ thở dài, “Chắc chắn em đang giận anh.”

Thẩm Vụ hỏi lại, “Sao em phải giận anh chứ?”

Thẩm Bình ôn tồn dỗ dành, thậm chí còn chủ động xin lỗi, “Em không nói thì sao anh biết được. Xin lỗi nhé Tiểu Vụ, xin lỗi em.”

“Nếu anh không biết… Thì xin lỗi làm gì chứ?”

Thẩm Bình nhất thời không nói nên lời. Anh vẫn luôn biết rõ Thẩm Vụ muốn nghe mình nói điều gì. Rằng anh ghen tỵ với Thẩm Vụ, ghen tỵ vì cậu sinh ra đã có tất cả, có mẹ ở bên chăm sóc yêu thương, mẹ không cần làm lụng vất vả vì miếng cơm manh áo, cũng chẳng cần hy sinh sức khỏe vì sự nghiệp của chồng. Thẩm Vụ hồi nhỏ không cần lo lắng vì công việc vất vả của ba, cũng không phải nóng lòng chờ đợi ông về sau những buổi tiệc xã giao khuya muộn. 

Đến khi đã công thành danh toại, ba mới có Thẩm Vụ, tuy ông cực kỳ nghiêm khắc nhưng rõ ràng quan tâm đứa con út này hơn con trưởng nhiều. Nhưng Thẩm Bình không thể nói nên lời. Anh biết rõ trong mắt người ngoài mình hạnh phúc hơn Thẩm Vụ nhiều, Thẩm Vụ cũng không hề che giấu sự tôn trọng, sùng bái và ngưỡng mộ của mình dành cho anh. Nếu đặt cả hai lên bàn cân, sự hèn mọn và xấu xa của anh lại càng không thể nói ra thành lời. Dù có rất nhiều điều muốn tỏ bày nhưng cuối cùng anh chỉ nói, “…Đừng giận anh nữa được không.”

Thẩm Vụ uể oải như vừa đấm vào bông, gọi, “Anh hai.”

“Ừ, sao thế? Em nói đi.”

“Chúc Văn Văn và Minh Triết có phải nghệ sĩ của Đàn Tinh Entertaiment không?”

“Chúc Văn Văn thì đúng rồi, đợi anh kiểm tra một chút.” Thẩm Bình lấy điện thoại ra, nhanh chóng trả lời, “Minh Triết là thực tập sinh mới ký hợp đồng. Sao vậy?”

“Anh bảo họ hãy chuyên tâm đóng phim, đừng đi lầm đường lạc lối.” Đặc biệt là đừng đối đầu với ngôi sao đang lên Nam Đăng Vi, để rồi liên lụy đến cả công ty.

Thẩm Bình thắc mắc, “Sao em biết bọn họ?”

Thẩm Vụ không trả lời.

“Được rồi, em không muốn nói cũng không sao. Anh nhớ kỹ rồi, sẽ cho người theo dõi họ.” Thẩm Bình không ngừng hạ thấp yêu cầu, đã gần như khẩn cầu, “Mở cửa cho anh vào được không? Tiểu Vụ…”

Thẩm Vụ không dao động, lùi xa khỏi cánh cửa, nằm xuống giường. Cậu nhận được một tin nhắn WeChat.

M: Hôm nay anh qua nhà em ăn tết nhé?

TV: Tùy anh.

Mạnh Hoài Chi trầm tư nhìn màn hình điện thoại, thầm nghĩ có lẽ nên gọi một cuộc. Nhìn hai chữ không có tí cảm xúc nào kia anh không thể biết được tâm trạng của Thẩm Vụ.

M: Vậy giờ anh qua được không?

Một lúc lâu sau Thẩm Vụ vẫn chưa trả lời, nhưng thực ra trong lòng cậu đã có đáp án rồi, là đồng ý. Thế nhưng cậu đã hạ quyết tâm ly hôn với Mạnh Hoài Chi, những hoạt động tụ hội gia đình không cần thiết như thế này càng ít tham gia càng tốt, không cần lưu lại những kỷ niệm ấm áp vô nghĩa ấy làm gì. Vậy mà trong sâu thẳm tâm hồn, Thẩm Vụ lại mong anh sẽ đến, nhất là khi cảm thấy cả gia đình đều đối địch với mình, còn bản thân lại giống như một chú mèo con quá mức cảnh giác đến nỗi xù lông. Cậu cất điện thoại, mặc cho Thẩm Bình vẫn đang đứng bên ngoài lải nhải, mở cửa kính ban công. Cơn gió lạnh cuối tháng giêng thổi mạnh làm Thẩm Vụ run lên lập cập. Cậu đội mũ áo hoodie lên, ôm lấy cánh tay, kiên định bước vào đêm đông tê tái. 

***

Phòng ngủ của Thẩm Vụ ở tầng hai, hai cậu con trai nhà họ Thẩm đều được chiều chuộng hết mực, phòng của cậu là phòng suite lớn có ban công và nhà vệ sinh riêng. Từ ban công trong phòng ngủ có thể đi thẳng đến sân thượng tầng hai rộng lớn, sân thượng lại nối với một cầu thang ngoài trời dẫn xuống khu vườn ở tầng một. Thẩm Bình có lẽ vẫn đang ở ngoài cửa đau khổ cầu xin, mà Thẩm Vụ đã lặng lẽ rời khỏi căn biệt thự kia, trốn đến khu vườn vắng vẻ.

Buổi ghi hình cho tập đầu tiên của chương trình “Chuyến thám hiểm kỳ thú” là vào đêm giao thừa ở ngoại ô, dường như lúc ấy còn không lạnh lẽo bằng một buổi chiều cuối tháng giêng như hôm nay. Bầu trời mùa đông trong vắt, cây cối xanh mướt như vừa được gột rửa, cảnh tượng cực kỳ dễ chịu, nhưng chỉ dành cho những người đang trong tổ ấm cùng gia đình. Thẩm Vụ khom lưng ngồi xuống ghế dài ngoài trời. Trong biệt thự, tất cả các phòng đều có hệ thống sưởi, nên cậu chỉ mặc độc một chiếc hoodie dày, ra đến ngoài, gió lạnh lùa vào khắp cơ thể khiến lớp vải bông dày gần như chẳng còn tác dụng gì. Nhưng Thẩm Vụ lại không nỡ rời xa cái lạnh thấu xương này.

Hồi lâu, Thẩm Vụ đã lạnh đến mức tay chân cứng đờ, nhưng cứ như thể trong lòng thiếu mất gì đó mà bứt rứt không yên. Cậu lục túi tìm kẹo m*t, không ngờ lại thấy một bao thuốc mới tinh, túi quần bên kia là bật lửa. Dường như ông trời đã nhìn thấu tâm tư của cậu, cũng dung túng cậu hệt như Thẩm Bình. Chiếc bật lửa này có vẻ là cái cậu làm mất hơn nửa năm trước, không ngờ nó lại ở lại biệt thự cùng với chiếc quần, cũng vì cậu không thường về nhà nên đến giờ mới phát hiện ra. Cậu do dự một lúc, ném hộp thuốc ra xa rồi nhặt lại, thành thạo lấy ra một điếu thuốc đưa vào miệng. Thẩm Vụ đã bỏ thuốc được bốn năm tháng, vậy mà thói quen tốt lập tức bị phá vỡ chỉ trong một khoảnh khắc, trí nhớ của cơ thể dẫn dắt cậu bật lửa, nhưng chỉ nghe “tách” một tiếng chứ không có gì xảy ra cả. 

Thẩm Vụ khẽ nhíu mày, nghiêm túc nâng tay lên chắn gió. Ngọn lửa chỉ phụt lên trong chốc lát rồi tắt ngấm. Không chỉ mình cậu sợ lạnh, sợ gió, mà chiếc bật lửa cũng vậy, khiến tâm trạng đã tồi tệ lại thêm vài phần ảm đạm. Bật lửa chưa hỏng, cậu thử đi thử lại rất nhiều lần, có lần đã suýt thành công. Chiếc bật lửa nhỏ bé này lại khơi dậy tính cố chấp của Thẩm Vụ, cậu đứng dậy trốn đến sau một cây bách phủ đầy tuyết trắng.

Trong khu vườn mùa đông, cậu thanh niên chỉ mặc một chiếc hoodie đen, da thịt trắng nõn như ngọc. Thân hình cậu cao ráo, đứng đó hơi cúi đầu đầy biếng nhác, nhưng nếu lại gần có thể nhìn thấy bàn tay chắn gió kia đã lạnh đến mức các khớp đỏ bừng, không hề thong dong như vẻ bề ngoài. Trong làn gió buốt giá, ngọn lửa màu cam lại một lần nữa bị thổi tắt, điếu thuốc vẫn chưa cháy làm Thẩm Vụ bắt đầu bực bội. Lúc này, một cơ thể ấm áp ôm lấy cậu từ phía sau, bàn tay với các khớp rõ ràng lẳng lặng che chở cho ngọn lửa yếu ớt, trên ngón trỏ có một chiếc nhẫn kim cương, ánh sáng của viên đá quý còn lóng lánh hơn tuyết trắng dưới ánh mặt trời. 

Thẩm Vụ giật mình, điếu thuốc vừa châm suýt nữa rơi ra khỏi miệng. Cậu quay phắt đầu lại, Mạnh Hoài Chi đang cúi mình, ánh lửa phản chiếu nơi đáy mắt anh, khiến nét mặt thờ ơ kia dường như cũng trở nên ấm áp. Thẩm Vụ lùi lại, vội vã rút điếu thuốc ra, bàn tay đông cứng khẽ run rẩy, đến cả giọng nói cũng vậy, “Sao anh lại đến đây…?”

Mạnh Hoài Chi vẫn thản nhiên như không thấy điếu thuốc kia, như thể người vừa chắn gió cho Thẩm Vụ không phải là anh, “Ông cứ bảo anh sang nhà em ăn tết mãi, anh cũng hỏi em rồi.”  

Thẩm Vụ chợt nhớ ra mình chưa trả lời câu hỏi của người nọ, tuy rất muốn anh đến nhưng lại không thể gõ ra một chữ nào. Giờ thì Mạnh Hoài Chi đến rồi. Cảm giác trống rỗng lạnh lẽo trong lòng bỗng chốc được lấp đầy bằng một thứ cảm xúc lạ lùng, cậu nghe thấy giọng mình khàn đi, hãy còn cứng miệng, “…Không phải anh ghét thuốc lá nhất sao?” Còn chắn gió cho em làm gì?

Mạnh Hoài Chi vẫn điềm nhiên, “Anh không hút thuốc, nhưng cũng không đến mức can thiệp vào tự do của người khác.”

Vì đã bị phát hiện, Thẩm Vụ bất chấp tất cả, thản nhiên hút một hơi. Cảm giác được thứ nicotin vắng bóng lâu ngày lấp đầy buồng phổi làm cậu thả lỏng lại, “Nhưng hút thuốc không tốt mà.”

Mạnh Hoài Chi không rõ những mâu thuẫn của nhà họ Thẩm nên không hiểu được hàm ý của cậu, chỉ thấy trẻ con và bướng bỉnh, nhìn cậu như muốn nói: Nếu đã biết không tốt sao còn hút? Nhưng ngoài miệng lại không nói gì. Thẩm Vụ cụp mắt, thủ thỉ, “Em bắt đầu hút thuốc từ năm mười sáu tuổi, vừa hút thì bị anh hai phát hiện. Anh ấy không những không trách mắng mà còn giúp em giấu ba.”

“Nhưng anh không biết.” Mạnh Hoài Chi bất chợt tiếp lời. Thẩm Vụ ngây người, ngước mắt nhìn anh. “Không phải em đang cai thuốc sao?”

Thẩm Vụ nhún vai, không quan tâm tại sao anh lại biết, giọng điệu bất cần nói, “Thì rõ rồi, em cai thuốc thất bại.” Một lát sau cậu sửa lại thái độ, nói thêm, “…Tại hôm nay tâm trạng em không vui nên mới hút.”

Nghe ra câu thứ hai, Mạnh Hoài Chi lại cau mày, anh không thích thấy Thẩm Vụ biện giải. Rõ ràng ở trước mặt anh, Thẩm Vụ muốn nói gì cũng được, không cần giải thích những việc nhỏ nhặt không đáng nhắc đến đó, chỉ có thể là do quá đỗi cẩn thận rụt rè, sợ đối phương nghi ngờ, sợ đối phương rời đi. “Những lúc không vui thì hút vài điếu thuốc cũng không sao.”

“Nhưng hút thuốc không tốt mà.” Thẩm Vụ nhắc lại, tạo thành một vòng luẩn quẩn không lý lẽ.

Mạnh Hoài Chi không giận, giọng anh bình tĩnh và lạnh lùng, còn nhẹ hơn cả tuyết rơi mùa đông, nhẹ đến nỗi đã không cảm nhận được cái lạnh nữa mà chỉ còn lại sự dịu dàng, “Vậy bây giờ em đã thấy khá hơn chưa?”

Thẩm Vụ ngơ ngẩn nhìn anh. Nhân lúc cậu mất tập trung, Mạnh Hoài Chi trực tiếp đoạt lấy điếu thuốc trên tay cậu. Đây là lần đầu tiên Thẩm Vụ nhìn thấy khói thuốc lượn lờ quanh đầu ngón tay người nọ.