Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi:
Vì trốn Lâm Yên Nhiên, Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi buộc phải bỏ lại cây đàn chạy trốn. Hai người chạy một lúc lâu mà không nghe thấy thông báo Thẩm Vụ bị loại, cậu không giấu giếm nữa mà nói thẳng, “Em là công tử nhà băng, có thể dùng tiền để che đậy tai tiếng…” Cậu đột nhiên thở dài rồi nói tiếp, “Nhưng vì em là con riêng của ngài Lục nên bị đuổi ra khỏi nhà rồi… Mỗi lần lấp l**m tai tiếng cần hai vạn, đều từ tiền thưởng mà ra.”
Mạnh Hoài Chi chốt lại điểm quan trọng, “Vậy là em có ba mạng?”
“Vâng,” Thẩm Vụ gật đầu. “Bây giờ đã bị trừ mất hai vạn rồi, nếu bị trừ thêm lần nữa thì chỉ còn lại một vạn thôi. Dù sống sót đến cuối cùng thì nhiều nhất em cũng chỉ được ba vạn…”
Giờ thì Mạnh Hoài Chi đã hiểu, chẳng trách người hiếu thắng như Thẩm Vụ lại tiết lộ át chủ bài của mình. Cậu lại nói, “Thế nên anh à, em sẽ giúp anh sống sót đến cuối cùng.” Tiếng “anh à” kia có một chút ý cười, không rõ là muốn lấy lòng hay đùa giỡn.
Mạnh Hoài Chi im lặng trong giây lát rồi nói, “Vậy tiền thưởng cho em hết.”
Hai người nhanh chóng xác định mục tiêu, hình thành một liên minh vững chắc. Hiện tại không tiện sử dụng đạo cụ là cây đàn piano nên bọn họ chỉ có thể đi tìm manh mối rồi suy luận ra bí mật rồi loại bỏ đối thủ. Trong quá trình tìm kiếm manh mối, hai người chạm mặt Nam Đăng Vi. Nam Đăng Vi lấy lại ống nghe của mình rồi tìm được thứ gì đó trong tủ. “Anh Vụ, xem em đây!” Cậu ta mỉm cười tươi rói rồi nhanh chân chạy đi.
Không lâu sau, loa phát thanh vang lên, là giọng của ông cụ Lục họ từng nghe trong điện thoại, “Hạ Phàm Tinh, cha mẹ nuôi đã dành dụm cả đời để đưa cậu đi du học nước ngoài, đặt nhiều kỳ vọng vào cậu, nhưng cậu lại không chú tâm học hành, ăn chơi đua đòi, tham lam thành thói. Người như cậu không xứng làm người thừa kế của ta.” Tiếp đó là thông báo của hệ thống, “Hạ Phàm Tinh, loại.”
Thẩm Vụ khẽ lầm bầm, “Ngài Lục và ngài Thẩm giống nhau thật đấy.” Cậu không trực tiếp chỉ trích Thẩm Thiên Hành, người xem bình thường cũng cho rằng cậu đang sắm vai nhân vật mà thôi, chỉ có chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ kiểu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe này.
Trùng hợp thay, Thẩm Thiên Hành lại đang tranh thủ lúc rảnh rỗi xem livestream. Thư ký cẩn trọng nhắc nhở, “Chủ tịch Thẩm, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, hiện giờ ngài có thể đi.” Thẩm Thiên Hành mang một bụng tức đi họp, lửa giận ngập trời khiến các nhân viên đi qua cũng không dám chào hỏi, im thin thít như ve sầu mùa đông.
Thẩm Vụ phàn nàn xong thì quay lại chủ đề chính, “Có thể Tiểu Nam đã loại Hạ Phàm Tinh rồi.”
“Ừ.”
“Vậy Tiểu Nam có thể gặp nguy hiểm, sẽ bị chị Yên Nhiên và anh Lương cùng tấn công mất.”
Lần này Mạnh Hoài Chi không trả lời, Thẩm Vụ cũng không để ý, tập trung cao độ tìm manh mối với hi vọng loại bỏ ít nhất một trong hai người trước khi đối phương loại mình.
Nam Đăng Vi đang rơi vào thế khó. Lâm Yên Nhiên có thể chụp từ xa thì cậu ta cũng có thể dễ dàng tránh bị chụp rõ mặt, tuy nhiên nếu muốn loại bỏ hai người thì không thể không đến gần. Một khi bị Lương Thu cường tráng khống chế, Lâm Yên Nhiên chụp mặt cậu chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nói cách khác, hai người họ e dè khả năng tấn công gần của cậu, còn cậu phải đề phòng hai người hợp tác. Nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy chỉ khiến Mạnh Hoài Chi có thời gian chơi piano, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Nghĩ đến đó, Lương Thu bảo Lâm Yên Nhiên, “Em đi tìm cơ hội chụp bọn họ đi, chúng ta chia ra hành động. Anh sẽ đi lấy ống nghe của Tiểu Nam rồi quay lại chỗ cây đàn.” Nam Đăng Vi tất nhiên không thể đồng thời ngăn chặn hai người cùng lúc.
Trong khi đó, Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi cuối cùng cũng đã có thu hoạch, tìm được kết quả xét nghiệm ADN của Lâm Yên Nhiên, trên đó ghi rõ: Xác nhận không có quan hệ huyết thống. Thẩm Vụ ngạc nhiên hỏi, “Lâm Yên Nhiên không phải con gái ruột của ngài Lục? Đây là bí mật của chị ấy sao?”
“Vẫn chưa đủ. Chắc chắn không đơn giản như vậy, chúng ta còn phải biết lý do tại sao nữa,” Mạnh Hoài Chi đáp.
Mà chủ nhân của kết quả xét nghiệm kia, Lâm Yên Nhiên, đang lặng lẽ tiếp cận hai người từ phía sau. Lâm Yên Nhiên cần phải chụp chính diện toàn bộ khuôn mặt nên không thể tấn công bất ngờ được. Cô suy nghĩ vài giây rồi bất ngờ gọi to, “Anh Hoài!”
Mạnh Hoài Chi chỉ hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô, còn Thẩm Vụ thì quay hẳn đầu lại. Tuy vẫn khá khó hiểu nhưng Lâm Yên Nhiên vẫn nhanh tay chụp một bức ảnh. Mạnh Hoài Chi phản ứng nhanh, vội kéo Thẩm Vụ chạy trốn. Lâm Yên Nhiên cũng sợ hai người phát hiện Lương Thu không có mặt mà quay lại cướp máy ảnh nên vờ đuổi theo vài bước rồi vội vã quay đầu chạy đến phòng rửa ảnh, đến nơi mới dám dừng lại thở hổn hển lấy sức. Khi đã bình tĩnh lại, cô phá lên cười rồi đưa ảnh chụp trên màn hình cho cameraman xem, “Lần này tôi gọi tiền bối Mạnh nhưng kết quả lại chụp được Thẩm Vụ…”
Trên ảnh, Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi sóng vai đứng sóng vai đứng cạnh một chiếc bàn, Mạnh Hoài Chi chỉ nghiêng mặt còn Thẩm Vụ nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt mông lung, bị máy ảnh vô tình bắt trọn. Vì tập này lấy bối cảnh dân quốc nên ảnh chụp là ảnh đen trắng, đồng thời càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo và gương mặt sắc nét của cả hai người. Đặc biệt là Thẩm Vụ, áo sơ mi trắng sơ vin và quần âu ống đứng, dây đeo quần da màu cà phê và mái tóc ngắn kiểu Anh khiến cậu hệt như một chàng công tử lịch lãm của thế kỷ trước. Người đứng cạnh tuy chỉ để lộ một góc mặt nghiêng nhưng vẫn cực kỳ xứng đôi.
[Tổ hậu kỳ nhớ cho tấm này lên toàn màn hình nhé!!]
[Đạo diễn Phương, mau đăng Weibo cho mọi người trong nhà nhìn kỹ xem nào! Không phải có sẵn poster tuyên truyền đây rồi sao!]
[Quá đẹp đôi, đúng là otp của em.]
[Chỉ chụp bừa một tấm thôi mà đã như ảnh người yêu chụp với nhau rồi, thử hỏi còn có ai làm được??]
Lâm Yên Nhiên giao máy ảnh cho nhân viên rửa ảnh, lại nhận được câu nói quen thuộc, “Công tử nhà băng đã mua bản tin độc quyền của ngày hôm nay…”
Cô không hề bất ngờ, thầm nghĩ, “Biết ngay mà.” Tiếc là lần này vẫn không thể chụp được Mạnh Hoài Chi.
Điều bất ngờ là lần này, bức ảnh mà nhân viên đưa đã có sự thay đổi, lần trước là hai người que giống hệt nhau, nhưng lần này lại là một người que lớn và một người que nhỏ. Lâm Yên Nhiên chăm chú nhìn bức ảnh, cameraman cũng tiến lại gần quan sát. Người que nhỏ ngồi dưới đất, người que lớn đang ngồi xuống xoa đầu nó, tuy cả hai đều không có khuôn mặt nhưng Lâm Yên Nhiên vẫn cảm nhận được sự dịu dàng và tình yêu thương trong đó. Cô chợt bừng tỉnh, lầm bầm, “…Đây cũng là một manh mối! Nhưng nghĩa là gì chứ? Nếu người que nhỏ là cậu ấy, vậy thì người que lớn là…”
Bên kia, vì vội vàng kéo Thẩm Vụ chạy trốn mà Mạnh Hoài Chi nắm trượt, túm phải dây đeo quần trên vai cậu. Đâm lao phải theo lao, Thẩm Vụ cũng rất phối hợp chạy theo anh đến nơi an toàn. Sau khi dừng lại, Thẩm Vụ mới muộn màng nhận ra bàn tay đang đặt lên vai mình, dây đeo phía sau bị Mạnh Hoài Chi túm chặt, phần dây phía trước siết chặt vào ngực cậu.
Thẩm Vụ: “…”
Mạnh Hoài Chi: “…”
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn khu vực bình luận lúc này sẽ cực kỳ náo nhiệt. Mạnh Hoài Chi lại nhìn thấy phía sau tai đỏ bừng của Thẩm Vụ, lần này còn đỏ dữ dội hơn, ngay cả sau gáy cũng ửng hồng. Anh buông tay xuống, kín đáo nhích người che khuất cameraman của mình. Giống với suy nghĩ của anh, phần lớn khán giả đều đang có mặt trong phòng livestream này, nhiều fan hâm mộ của Thẩm Vụ cũng tham gia cho vui. Cameraman của Thẩm Vụ quay từ góc nghiêng, khéo léo bắt trọn một bên tai hồng rực. Số người xem trong phòng livestream của cậu tuy không nhiều, nhưng cũng không thiếu những người tinh mắt.
[Cục cưng ngại đỏ cả tai rồi kìa, dễ thương quá đi!]
[A a a a xấu hổi rồi!!!]
[Vụ Vụ: Em coi anh như anh trai, vậy mà anh lại…]
[Túm dây da k*ch th*ch quá vậy… Cho em túm với…]
Rất nhanh, siêu thoại Vụ Dạ Thư Hoài đã có thêm rất nhiều ảnh chụp từ nhiều góc độ khác nhau, khiến người xem trong phòng livestream của Mạnh Hoài Chi thích thú không thôi.
Thẩm Vụ chỉnh lại dây da của mình, nhanh chóng bình tĩnh lại. Đến giờ Mạnh Hoài Chi mới muộn màng lên tiếng, nghe chẳng chân thành chút nào, “Xin lỗi.” Ánh mắt anh vẫn dán chặt lên dây đeo của Thẩm Vụ, chậm rãi lướt xuống thắt lưng thon gọn và hai vòng dây quấn quanh đó.
Thẩm Vụ cắt ngang, “…Chúng ta mau đi tìm manh mối thôi.”
“Ừ.” Mạnh Hoài Chi đáp, vẻ mặt như thể lần sau vẫn muốn nữa.
Hai người vừa tìm thấy báo cáo xét nghiệm ADN của Lâm Yên Nhiên, chỉ cần tìm thêm một hai manh mối nữa là có thể ghép lại toàn bộ bí mật của cô. Quá trình sau đó diễn ra vô cùng thuận lợi. Thẩm Vụ mở phong bì vàng xám trong tay, lấy ra một bức ảnh, “Anh nhìn bức ảnh này đi.”
So với hai bức tranh trừu tượng của Lâm Yên Nhiên, Thẩm Vụ lại nhận được một bức ảnh thực sự. Giống với bức ảnh Nam Đăng Vi trong phòng khám trên báo, bối cảnh của bức ảnh đen trắng này là tòa soạn. Trong đám người vô cảm đang bận rộn, chỉ có hai cô gái tranh thủ lúc rảnh rỗi ghé tai nhau thì thầm gì đó, nở nụ cười tươi tắn như hoa. Thẩm Vụ lật sang mặt sau bức ảnh, trên đó có một dòng chữ: Yên Nhiên và Như Tịch, năm thứ bảy bên nhau. Mối quan hệ của hai người tám chín phần là bạn rất thân. Ngoài bức ảnh ra, trong phong bì còn có một danh sách ghi lại tình trạng vay nợ của Lâm Yên Nhiên, tuy là phóng viên nhưng cô lại nợ nần chồng chất.
Thẩm Vụ tổng kết, “Có lẽ vì thiếu tiền nên chị Yên Nhiên mới giả làm con riêng của ngài Lục để tranh giành tài sản. Nhưng không biết có liên quan gì đến cô gái tên Như Tịch này, chúng ta còn thiếu một manh mối nữa.”
Cuộc chiến tranh giành tài sản lần này khác với nhiệm vụ giải đố ở ngôi trường bỏ hoang. Thay vì chỉ suy luận, họ phải tìm đủ chứng cứ mạnh mẽ để loại bỏ các đối thủ khác. Vận may của hai người cũng khá tốt, ngay sau đó đã phát hiện thêm một manh mối mới liên quan đến Lâm Yên Nhiên, đó cũng là một kết quả xét nghiệm ADN. Nhưng điều bất ngờ là tên trên báo cáo cũng là Lâm Yên Nhiên và ngài Lục, kết luận bên dưới lại là xác nhận quan hệ cha con. Thẩm Vụ lật qua lật lại tờ báo cáo, không tài nào hiểu nổi, “…Thế này là thế nào?”
Mạnh Hoài Chi suy nghĩ một lát rồi nói, “Đây chắc là manh mối liên kết Lâm Yên Nhiên với cô gái đó. Tên trên báo cáo xét nghiệm không nên là Lâm Yên Nhiên.”
Thẩm Vụ rất tin tưởng giao báo cáo xét nghiệm cho anh. Mạnh Hoài Chi nhận lấy, nhìn quanh một vòng rồi dừng lại ở chiếc đèn bàn. Phần có tên “Lâm Yên Nhiên” được đưa đến bên dưới đèn, trang giấy mỏng bị ánh sáng mạnh chiếu vào trở nên gần như trong suốt, có thể thấy vài nét bút đậm hơn chồng lên cái tên được viết tay cẩu thả kia. Cái tên ban đầu bị “Lâm Yên Nhiên” che khuất, cũng là chủ nhân của báo cáo xét nghiệm này chính là “Như Tịch”.
Thẩm Vụ bừng tỉnh, không khỏi trầm trồ, “Không ngờ lại là “Như Tịch”, hai chữ này đúng là có nhiều nét trùng với “Yên Nhiên”.”
“Vậy là đã rõ bí mật của Lâm Yên Nhiên rồi,” Mạnh Hoài Chi nói. “Cô ấy không phải con gái ruột của ngài Lục, nhưng vì tiền mà đã giả danh bạn thân bảy năm của mình để thừa kế tài sản của cha ruột cô.”
Trong giả thiết trò chơi, thiết bị giám sát của ngài Lục có mặt ở khắp mọi nơi, thông qua đó, ông biết được có người đã phát hiện bí mật của Lâm Yên Nhiên rồi thông báo trên loa phát thanh, “Lâm Yên Nhiên, cô phản bội người bạn thân nhất của mình, giả danh cô ấy để tranh giành tài sản, bội bạc dối trá. Người như cô không có tư cách làm người thừa kế của ta.”
Ở một diễn biến khác, sau khi có được manh mối người que, Lâm Yên Nhiên vẫn luôn tìm kiếm Lương Thu. Không giống như kế hoạch, Lương Thu không tới chỗ đàn piano mà lại bị Nam Đăng Vi dẫn đi đâu không rõ. Sau khi chờ đợi mòn mỏi, Lâm Yên Nhiên cuối cùng cũng thấy bóng dáng anh, vốn định đưa manh mối cho anh thì âm thanh vô tình từ loa phát thanh đã vang lên, “Lâm Yên Nhiên, loại.”
Lâm Yên Nhiên: “…”
Nhân viên đóng vai bảo vệ lập tức tới bắt người, lạnh lùng cảnh báo, “Bị loại thì không được nói chuyện.”
Lâm Yên Nhiên điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt, vẫy vẫy tấm ảnh người que trong tay.
Lương Thu: “?”
Chốc lát sau, Lâm Yên Nhiên bị bảo vệ kéo đi, hai tấm ảnh nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất như lá thu rơi trong gió.