Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi:

Bạn đang đọc Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi - tại YeuTruyenHay.Com. Dùng F11 để đọc toàn màn hình.
Chữ:
Dãn dòng:
Chiều rộng:
Theme:

Sau khi tách ra hành động, Lâm Yên Nhiên không vội đi tìm manh mối ngay mà tìm một nơi có tầm nhìn tốt trước để ôm cây đợi thỏ. Không lâu sau cô gặp được Lương Thu, hai người nhanh chóng nhất trí, sau đó lại gặp Hạ Phàm Tinh và Nam Đăng Vi, mời họ vào đội. Nam Đăng Vi vốn định đi tìm Thẩm Vụ, không ngờ lại gặp nhóm Lâm Yên Nhiên trước, Hạ Phàm Tinh không hề do dự mà đồng ý vào nhóm luôn, cậu ta cũng không thể từ chối, vì nếu từ chối lúc này sẽ trở thành đối thủ của ba người còn lại.

Nam Đăng Vi tuy đồng ý nhưng lại âm thầm lên một kế hoạch khác, may là mọi người đang thảo luận về Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi nên không ai để ý đến vẻ mặt khác lạ của cậu. Tuy Hạ Phàm Tinh đồng ý vào đội nhưng vẫn thấy hơi lo lắng, “Bốn người chúng ta đấu với hai người họ có vẻ không ổn lắm nhỉ?”

Nam Đăng Vi yên lặng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Điều quan trọng nhất của một chương trình giải trí đó là phải có sức hấp dẫn, với những trò chơi đối kháng thế này, các khách mời có thể dùng mọi cách để giành chiến thắng, điều này được phép và cũng là điều khán giả mong đợi. Vận dụng tất cả các thủ đoạn và mưu trí mới là điểm khiến chương trình trở nên hấp dẫn. Đương nhiên Hạ Phàm Tinh không lo 4 đấu 2 sẽ không công bằng, mà là sợ bị fan của ngôi sao hàng đầu kia tấn công. 

Tuy không nói thẳng ra nhưng Lâm Yên Nhiên lại ngầm hiểu, cười bảo, “Không sao đâu, mặc dù bị lộ bí mật sẽ bị loại, nhưng so với việc để họ thắng thì mọi người có lẽ còn tò mò về bí mật hơn đấy.”

Hạ Phàm Tinh bừng tỉnh, đôi mắt mở lớn, biểu cảm sinh động như có thể viết ra nguyên dòng chữ: Đúng là chị Yên Nhiên có khác.

[Cười chết, làm phiền tổ hậu kỳ thêm phụ đề cho tiếng lòng của Tinh Tinh nhé.]

[Vừa từ phòng livestream của anh Hoài sang, thắng thua không quan trọng, tui chỉ muốn biết… Bí mật là do chương trình nghĩ ra hay bí mật thật vậy?]

[Chắc là bí mật giả thôi, đợi một người bị loại là biết ngay mà.]

[Tuy không muốn anh Hoài bị loại nhưng mà tò mò quá hu hu.]

[Tui thấy bí mật của ảnh không đơn giản đâu, mấy bà xem xem, lần này ảnh tìm manh mối hăng hái hơn hẳn lần trước.]

[?? Đã bắt đầu tìm manh mối rồi sao? Phải về ngay mới được.]

Phía Mạnh Hoài Chi, thấy anh đang hết sức tập trung tìm kiếm manh mối, rõ ràng là đang quyết tâm thắng trò chơi, Thẩm Vụ cũng được truyền động lực, “Lần trước chủ yếu là chúng ta giải đố nhưng tiếc là không được hạng nhất. Lần này nhất định phải loại hết bọn họ, giành lấy tiền thưởng mới được.” Có phần thưởng, trò chơi đã không còn đơn thuần chỉ là trò chơi nữa mà trở thành một cuộc đua đích thực, mà với Thẩm Vụ, chức vô địch là một thứ cám dỗ vô cùng khó cưỡng. 

Hai người đi dọc các hành lang trong biệt thự, kiểm tra từng phòng một, phát hiện ra một phòng y tế trông có vẻ không tầm thường. Căn biệt thự này là nhà của ngài Lục, chủ tịch tập đoàn Meo Meo, tiền bạc không mua được sức khỏe, đến khi về già ông cũng không tránh khỏi bệnh tật, còn có cả một phòng y tế chuyên dụng tại nhà. Mà trong số sáu khách mời, Nam Đăng Vi chính là bác sĩ. Thẩm Vụ lập tức quay sang Mạnh Hoài Chi, “Mình vào phòng y tế xem thử đi.”

Phòng y tế có thiết kế khá cổ điển, sàn nhà lát gỗ đỏ, bên trong có một tủ thuốc làm bằng gỗ và một bàn kim loại bóng loáng. Trong tủ có đủ loại thuốc, còn trên bàn thì bày đầy dụng cụ y tế như khay, kéo, nhíp, tất cả đều có vẻ khả nghi, như thể không chỉ được sử dụng vào mục đích y tế. Thẩm Vụ đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, “Anh, năng lực của anh có cần dùng đạo cụ không?”

Mạnh Hoài Chi hơi ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, đáp gọn, “Có.”

“Anh nghĩ năng lực của Tiểu Nam sẽ cần dùng đạo cụ gì?” Thẩm Vụ lại hỏi.

“Anh không biết.” Mạnh Hoài Chi đáp ngay, dường như chẳng hề quan tâm.

Thẩm Vụ đành phải tự tìm, lục lọi trong khay dụng cụ một lúc rồi lấy một cây kéo mũi ngắn bỏ vào túi. “Chưa chắc đã là kéo đâu,” Mạnh Hoài Chi nói. Tập này là đấu cá nhân, chương trình không thể để các khách mời cầm kéo tấn công lẫn nhau được.

“Cứ lấy đi, biết đâu lại có ích,” Thẩm Vụ nói. “Lần trước ở ngôi trường bỏ hoang cũng vậy, nếu sớm tìm được kéo thì Tiểu Nam đã không bị loại rồi.”

Một câu Tiểu Nam hai câu cũng Tiểu Nam. Mạnh Hoài Chi rất ít bộc lộ cảm xúc, dù có ngây người một một chút thì cũng rất nhanh tỉnh táo lại, trừ khi quan sát anh thật kỹ, nếu không sẽ rất khó nhận ra điều bất thường. Thẩm Vụ chỉ một lòng một dạ tìm đạo cụ, còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, còn khán giả xem livestream thì săm soi đến từng chân tơ kẽ tóc. 

[Vụ Vụ à, em cứ nhắc tên người khác trước mặt ảnh vậy sao?]

[- Anh giận à? – Không anh bình thường.]

Mạnh Hoài Chi đứng yên tại chỗ, có vẻ như đang nghĩ gì đó, nhưng nhìn kỹ thì có vẻ anh không hề không có ý định tìm đạo cụ. Sau một lát, anh quay người tiến về phía bức tường, thong thả nhìn lướt qua những tờ báo cũ trên tường như thể đang đi dạo. Một tay thảnh thơi xỏ túi quần, tay kia thỉnh thoảng giơ lên đẩy kính, vậy mà anh còn phát hiện manh mối trước cả Thẩm Vụ tất bật nãy giờ. “Thẩm Vụ.”

Thẩm Vụ lập tức bước tới, “Sao vậy?”

Mạnh Hoài Chi hất cằm chỉ tờ báo trên tường, “Có một bài báo về sự cố y tế.”

Tờ báo cũng mang phong cách cũ trang đầu đăng tin về một sự cố y tế xảy ra tại một hiệu thuốc, tuy nhiên nội dung không rõ ràng, không cho biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. “Có lẽ đây là manh mối về bí mật của Tiểu Nam, một sự cố y tế nào đó,” Thẩm Vụ nói. “Nhưng chỉ dựa vào manh mối này thì chưa thể suy đoán được gì.”

Bên cạnh bài báo còn có một bức ảnh, đen trắng, cảnh vật trong hiệu thuốc khá mờ, mọi người trong ảnh đều mặc trang phục thời xưa, thoạt nhìn cứ ngỡ chương trình lấy từ một bộ ảnh cũ nào đó. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ, ở góc ảnh có một người mặc áo blouse trắng và đeo ống nghe, gương mặt thanh tú, chính là Nam Đăng Vi. Thẩm Vụ khen ngợi, “Photoshop xịn đó. Anh nhìn này, Tiểu Nam cũng có trong ảnh.”

Mạnh Hoài Chi nhìn theo hướng cậu chỉ, vốn chỉ định liếc qua một cái nhưng khi nhìn rõ bức ảnh, ánh mắt anh hơi ngưng lại, “Anh vừa mới thấy cái ống nghe đó.”

Thẩm Vụ không giấu giấu nổi niềm vui, vội vàng bảo anh dẫn mình tới đó. Cũng tình cờ, khi Mạnh Hoài Chi đi về phía tường thì bất chợt liếc qua tủ kính ở góc phòng và phát hiện ra một chiếc ống nghe bằng đồng tinh xảo. Thẩm Vụ lấy chiếc ống nghe ra nhưng không biết giấu ở đâu, dạo quanh một vòng rồi nhét nó vào góc tối phía sau tủ kính, có vẻ không muốn Nam Đăng Vi tìm được đạo cụ quá dễ dàng, nhưng ngoài miệng lại nói, “Chúng ta đi tìm cậu ấy thôi, nếu đồng ý về phe chúng ta thì em sẽ đưa ống nghe cho.” Rồi cậu quay lại, nói tiếp, “Chỗ này chắc không còn manh mối gì nữa đâu. Ra ngoài thôi anh.”

Lúc này Mạnh Hoài Chi mới lên tiếng, “Ừ.”

Hai người ra khỏi phòng y tế, vừa đi được vài bước thì chạm mặt một người tại khúc quanh. Áo blouse trắng dài đến mắt cá chân, người đó vừa đi vừa ngoái đầu lại, không biết đang đề phòng điều gì. Khi đi đến chỗ rẽ, cậu ta không tập trung nên vừa quay đầu lại thì Thẩm Vụ đã gần ngay trước mặt. Người kia giật mình, sơ ý vấp phải gấu áo blouse, loạng choạng ngã về phía hai người. Tình huống xảy ra quá đột ngột, Thẩm Vụ chưa kịp nhìn xem người đó là ai mà đã đỡ lấy theo phản xạ. Đến khi Nam Đăng Vi đã đứng vững, cậu rút tay lại ngay, “Cẩn thận đấy.”

Nam Đăng Vi hãy còn hốt hoảng, tim đập loạn, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, “Cảm ơn anh Thẩm… A!” Cậu chàng ngẩng đầu lên, “Tự dưng em nhớ ra giờ mình là anh em cùng cha khác mẹ rồi, hay em gọi anh là anh Vụ nhé?”

Thẩm Vụ không để ý lắm, ánh mắt thoáng lướt qua gò má đỏ bừng của đối phương, “Gọi thế nào cũng được.”

Nam Đăng Vi nhìn Mạnh Hoài Chi rồi lại nhìn Thẩm Vụ, “Sao hai người lại đi cùng nhau vậy?”

Tại sao lại ở bên Mạnh Hoài Chi với Thẩm Vụ mà nói hoàn toàn không phải vấn đề mà là lẽ tự nhiên từ bé đến giờ. Đương nhiên cậu không hiểu ý Nam Đăng Vi nên chỉ trả lời theo ý hiểu, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Bọn anh vừa qua phòng y tế bên kia.”

Người ngoài cuộc, tức người xem, lúc nào cũng là những người sáng suốt nhất.

[Sao cứ có cảm giác tình tay ba ở đây…]

[Anh Hoài: Tiểu Vụ, vừa nãy em còn gọi anh là anh, vậy mà giờ đã làm anh người khác rồi sao?]

[Giải trí thật chứ, may mà Tiểu Nam ngây thơ, chứ gọi “anh” thôi là toi.]

[Cảm ơn Tiểu Vụ, người chưa đu niên hạ bao giờ còn thích nữa là, em rất thích hợp đấy nhé.]

[Niên thượng chiến đến cùng, dù trời có sập thì anh Hoài cũng phải top!]

[Tui thấy Vụ Vụ với Tiểu Nam cũng dễ thương á, làm sao bây giờ làm sao bây giờ.]

[Trẻ con mới chọn, người lớn lấy hết.]

Thẩm Vụ lại lần nữa bị kẹt giữa hai nhân vật chính, trở thành người thừa, trong khi đang cảm thấy hết sức chán nản, cậu lại chẳng hay mình mới là nhân vật chính trong mắt mọi người. Lý do Nam Đăng Vi gọi “anh Vụ”, mà Thẩm Vụ lại gọi Mạnh Hoài Chi là “anh” thực ra hết sức đơn giản. “Anh Hoài Chi” là xưng hô cậu lén gọi, không liên quan gì đến nhân vật cả, còn “anh” là để gọi Thẩm Bình, cậu không muốn lẫn lộn hai người, không muốn đặt ký ức về Thẩm Bình lên Mạnh Hoài Chi. Còn việc gọi Thẩm Bình là “anh” là chuyện rất lâu rồi, kể từ khi lên tiểu học cậu đã không còn gọi như vậy nữa. Còn với Hướng Tử Húc không có anh trai hay Hạ Phàm Tinh không có chị gái, họ gọi người lớn tuổi hơn là “anh ơi”, “chị ơi” rất dễ dàng. Tất nhiên Mạnh Hoài Chi cũng hiểu ý nghĩa của cách gọi này đối với Thẩm Vụ, thế nên câu “Anh ơi” của cậu mang cảm giác đặc biệt rất dễ khiến người ta xao động và thích thú, ngay cả những ngôn từ táo bạo của người xem cũng không thể sánh bằng.*

Sau khi Nam Đăng Vi xuất hiện, dù không khí có thay đổi đôi chút nhưng ít nhất không còn thiếu chủ đề trò chuyện nữa. Nam Đăng Vi thở ngắn than dài, chủ động gợi chuyện, “Năng lực của em coi như vô dụng rồi. Chắc chắn không thể dùng được đâu…”

Sự tò mò của Thẩm Vụ ngay lập tức bị khơi dậy, “Năng lực của cậu là gì?”

Nam Đăng Vi không hề giấu giếm, “Em là bác sĩ mà. Thì… Ờm, nếu đặt ống nghe lên ngực người khác sẽ có thể nghe được tâm tư của họ, biết được bí mật của họ.” Nói rồi cậu ta lại thở dài, “Chắc chắn là không thể thực hiện được rồi, đâu ai lại ngoan ngoãn đứng yên để em dùng ống nghe chứ… Trừ khi phải bắt người đó lại, bao vây không cho chạy.”

Thẩm Vụ gật gù, “Cũng đúng.”

[Ha ha ha, năng lực đầu tiên xuất hiện rồi, nghe có vẻ thú vị đấy.]

[Khách mời nữ có lợi thế hơn thì phải. Nam Đăng Vi chắc chắn sẽ không bắt Lâm Yên Nhiên. Lần trước cô ấy bị dọa sợ tội nghiệp quá trời, lần này rốt cuộc có thể thả lỏng rồi.]

[Nhưng trong các khách mời nam, ngoài Hạ Phàm Tinh ra thì cảm giác Nam Đăng Vi sẽ chẳng bắt được ai ấy ha ha ha.]

[? Thay mặt Tinh Tinh nhà chúng tôi đội ơn bà nha.]

[Chiếc ống nghe vừa tìm được là đạo cụ chăng?]

Thẩm Vụ chẳng hề mảy may đề phòng thụ chính ngây thơ lương thiện, đã quên sạch những gì mình từng nói, “Vừa rồi bọn anh tìm được một cái ống nghe, có khả năng là đạo cụ của cậu đấy.”

Hai mắt Nam Đăng Vi sáng rực, “Thật vậy sao?”

Dưới sự dẫn đường của Thẩm Vụ, ba người quay lại phòng y tế. Thẩm Vụ dịch chuyển tủ và lấy ống nghe ra, trước khi trao cho Nam Đăng Vi, cậu còn đặc biệt nhấn mạnh công lao của Mạnh Hoài Chi, “Là thầy Mạnh tìm thấy đấy.”

Nam Đăng Vi cười tít mắt, vẫn cảm ơn Thẩm Vụ, “Cảm ơn nhé, đạo cụ của anh là gì? Em cũng sẽ để ý giúp anh.”

Thẩm Vụ lắc đầu, “Năng lực của anh không cần đạo cụ.”

“Ồ.” Nam Đăng Vi bị từ chối nhưng không hề bực bội, còn nhớ ra một chuyện quan trọng hơn, “Đúng rồi anh Vụ, mấy người chị Yên Nhiên lập đội với nhau rồi, họ đang tìm các anh đó…”

Thẩm Vụ lúc này mới nhớ ra mình quên chưa xác nhận đối phương ở phe nào trước khi đưa ống nghe. Mạnh Hoài Chi nghe vậy nhíu mày cắt ngang, “Còn cậu thì sao?”

Nam Đăng Vi giả điếc, đi đóng chặt cửa phòng y tế lại rồi mới quay về thì thầm với Thẩm Vụ, “Em gặp họ trước, không còn lựa chọn nào khác nên đành giả vờ gia nhập. Vừa rồi em lấy cớ tách ra rồi chạy đến tìm các anh luôn.”

Thẩm Vụ cười hỏi, “Thế nên cậu đang là gián điệp đấy à?”

“Ừm, chắc chắn em sẽ đứng về phía các anh.” Nam Đăng Vi cười tươi rói, như đã sẵn sàng vượt núi băng đèo vì hai người, “Nếu bên đó có tin tức gì em sẽ lập tức đến báo cho các anh!”

Tuy tình hình đang rất hài hòa nhưng khu vực bình luận lại không như vậy.

[Tiểu Nam: Tôi không đến đây để gia nhập, tôi đến để chia rẽ các người]

[Anh Hoài: Cảm ơn, đây không cần.]