Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi:

Bạn đang đọc Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi - tại YeuTruyenHay.Com. Dùng F11 để đọc toàn màn hình.
Chữ:
Dãn dòng:
Chiều rộng:
Theme:

Cameraman của Thẩm Vụ ngây người. Con ma đang đuổi theo bỗng nhiên mất đi mục tiêu, dừng lại trước mặt cameraman, gương mặt trắng bệch hãi hùng lộ ra vẻ bối rối. Còn cameraman của Mạnh Hoài Chi lại chỉ hơi hoang mang, có vẻ biết nhiều hơn bọn họ một chút. Chứng kiến khách mời đột ngột biến mất trong khung hình, trước tình huống bất ngờ này, cameraman của Thẩm Vụ không thể không lên tiếng hỏi, “Thầy Mạnh có ở gần đây không?”

Cameraman của Mạnh Hoài Chi gật đầu rồi hướng máy quay vào cánh cửa gỗ đóng chặt nơi Thẩm Vụ vừa biến mất. Nhìn cánh cửa, khán giả trong phòng livestream nhanh chóng hiểu ra. 

[Vậy là anh Hoài đoán trước được Thẩm Vụ sẽ đi qua đây nên mới trốn trong phòng trước, chính ảnh kéo Thẩm Vụ vào phải không?]

[Tui vừa nhìn thoáng thấy có áo sơ mi trắng, chắc chắn là ảnh rồi!]

[Quá tốc độ, nhốt cả cameraman bên ngoài, chết cười.]

[Cameraman đứng đực ra đó làm gì, còn không chạy vào quay đi??]

[Nhanh lên, nhanh lên, các anh trai làm ơn vào quay đi mà!]

[Hai người dám trốn đi để yêu đương mà không dám mở cửa à? Có gì mà người dùng VIP cao quý như tôi không thể xem chứ!?]

[Tán thành!!]

Cameraman của Thẩm Vụ đang làm chủ màn ảnh, không cần người xem nhắc nhở đã chuyên nghiệp vươn tay mở cửa. Đẩy một chút, thêm chút nữa, lại mạnh thêm chút nữa, cánh cửa gỗ cũ kỹ cùng lắm cũng chỉ khẽ rung lên, không chịu mở ra. Cameraman bất lực, tình huống trước mắt có thể coi là sự cố lớn nhất khi phát sóng trực tiếp của chương trình từ mùa đầu đến giờ. Nhân viên trong phòng giám sát toát cả mồ hôi, vội vàng xin ý kiến của tổng đạo diễn Phương Từ, Phương Từ cau mày hỏi, “Cửa căn phòng đó có thể khóa được sao?”

Một nhân viên lắc đầu, “Tất cả các phòng có thể sử dụng trong trò chơi đều đã bị dỡ hết ổ khóa. Cánh cửa nào mở được sẽ không thể khóa được.”

Một nhân viên khác tiếp lời, “Căn phòng đó là phòng phát thanh, nơi có rất nhiều manh mối quan trọng, chúng tôi đã kiểm tra nhiều lần rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì.”

Trong khi đó, nhân viên đóng vai con ma cũng rất chuyên nghiệp, không thèm để ý đến hai cameraman mà vẫn hết sức nghiêm túc đi vòng quanh khu vực nơi Thẩm Vụ biến mất. Từng bước chân nặng nề, nện thình thình trên mặt đất. Cameraman nhắn tin hỏi Phương Từ: Có lẽ phải đợi NPC đi qua họ mới ra ngoài.

Phương Từ bất đắc dĩ trả lời: Cứ để NPC tông cửa vài lần nữa đi nếu không mở được thì thôi, đến phòng giáo vụ xử lý Nam Đăng Vi trước.

***

Ngay khi bị kéo tay, Thẩm Vụ không kịp phản ứng, lập tức mất thăng bằng, loạng choạng ngã vào bóng tối sau cánh cửa, nhưng thay vì cảm giác lạnh lẽo đau đớn khi ngã, cậu lại rơi vào một vòng tay ấm áp và vững chãi. Trong khoảnh khắc đó, tuyết mùa đông như khẽ rơi trên người cậu, hơi thở lạnh lẽo từ phía sau phả ra cọ qua môi cậu khiến cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt. Đôi tay mát lạnh áp lên mũi và môi, nhịp tim dồn dập sau trận đuổi bắt căng thẳng vẫn chưa dịu lại, hơi thở nóng bỏng phả ra thấm ướt lòng bàn tay mềm lạnh. Thẩm Vụ mở to mắt, hơi thở thổi qua tai cậu cũng nóng bỏng nhưng lại mang đến cảm giác như tuyết trắng, “Là anh, đừng lên tiếng.”

Giọng nói nhẹ nhàng như tiếng tuyết rơi, trong trẻo và cuốn hút đã vô cùng quen thuộc với hàng triệu fan hâm mộ. Câu nói như một lời an ủi để Thẩm Vụ bình tĩnh lại, nhưng chưa cần lên tiếng, cậu đã sớm nhận ra người phía sau mình qua cảm giác quen thuộc đối phương mang lại. Nguyên nhân khiến trái tim loạn nhịp cũng không hoàn toàn là do sự hoảng loạn khi chạy trốn.

Mạnh Hoài Chi vừa định buông tay thì cánh cửa phía sau đột nhiên bị đâm mạnh đến mức khiến cơ thể anh khẽ rung lên. Anh nhanh chóng phản ứng lại, cùng Thẩm Vụ đè mạnh cánh cửa theo bản năng. Tuy động tác kéo Thẩm Vụ cũng đủ nhanh nhưng không thể tránh được việc con ma vẫn nhận được tín hiệu từ bên ngoài và phát hiện ra họ. Cánh cửa gỗ không thể khóa, dễ bị tấn công mà cũng khó phòng vệ, thế nhưng dù NPC ma quỷ kia có khỏe đến đâu, có dùng cả tay chân, cả trọng lượng trên người và tông cửa cũng không thể lay động cánh cửa gỗ rất bình thường này.

Khán giả trong phòng livestream chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa, tò mò muốn chết, thậm chí đã bắt đầu cổ vũ cho con ma.

[Sao không tông được cửa vậy? Điên mất thôi!]

[Anh quỷ à, anh không đi xuyên tường được sao? Tò mò quáaa!]

[Chẳng lẽ cửa có thể khóa lại được sao? Khóa được thì chán quá, rất chê tổ đạo cụ!]

[Chắc chắn không thể khóa được, vừa rồi cánh cửa bị đâm đến nỗi hé mở mà, chỉ là không đủ sức thôi.]

[Nếu không khóa thì tại sao lại không tông được nhỉ?]

[Tuy có người sẽ chê bọn tôi ship linh tinh nhưng mà có gì nói đó thôi, anh Hoài và Vụ Vụ chắc chắn đang cùng nhau chèn cửa đó.]

[Có sức của hai người nên ma mới không tông được cửa đấy, cũng không trách được há há há.]

[Không phải là hai người ôm nhau cùng chèn cửa đấy chứ? Thật sự không phải tui nghĩ nhiều đâu, trừ khả năng này ra thì đâu còn cách giải thích nào khác chứ?]

[Á á á chương trình ơi, tôi ra lệnh cho các người! Ngay bây giờ! Xông vào quay ngay cho tôi!!!]

Phương Từ và các nhân viên trong phòng giám sát, hai cameraman và cả con ma, ai cũng muốn vào. Chỉ tiếc là mọi chuyện không như ý muốn, trò chơi vẫn phải tiếp tục. “Ma” đã dùng hết sức lực, cuối cùng đành bỏ cuộc, lên trên xử lý Nam Đăng Vi.

Đến khi tiếng bước chân ngoài cửa hoàn toàn biến mất, cánh cửa gỗ im lìm chừng vài phút. Mạnh Hoài Chi buông Thẩm Vụ ra. Thẩm Vụ định thoát khỏi hơi thở lạnh lẽo kia thì vô tình nhìn thấy cánh tay trái của anh, đột nhiên sửng sốt. Cánh tay kia nhanh chóng rụt lại nhưng hai sắc trắng xanh thoáng qua ấy vẫn đọng lại trong mắt Thẩm Vụ.

Hình xăm chữ “M” ở mặt trong cổ tay Mạnh Hoài Chi được xăm theo chiều dọc, khi anh buông thõng tay chữ “M” này sẽ đúng chiều, nhưng nếu nhìn từ mặt trong cổ tay, trừ khi anh nâng cánh tay lên, nếu không rất khó nhận ra toàn bộ hình xăm. Nếu Mạnh Hoài Chi muốn nhìn thấy hình xăm của mình thì phải giơ tay lên, từ góc nhìn của anh, chữ “M” bị đảo ngược thành “W”. Như thể có một dòng điện vừa chạy dọc từ đầu đến chân làm cả người tê dại, Thẩm Vụ đứng sững tại chỗ, không nói nên lời. 

Mạnh Hoài Chi đã lùi lại, vừa quan sát căn phòng vừa nói, “Đây hẳn là phòng phát thanh.”

Thẩm Vụ đứng nhìn anh từ xa. Mạnh Hoài Chi đứng bên cửa sổ kính, bóng đêm ngoài cửa sổ làm nổi bật làn da trắng lạnh như ngọc, cẳng tay lộ ra gần như hòa vào với áo sơ mi trắng. Có một chiếc bàn gỗ dài ngăn cách hai người, cảnh tượng này hệt như một hồi ức của nhiều năm trước.

Khi còn nhỏ, Thẩm Vụ rất hay sang nhà anh chơi, có khi ở lại đó cả ngày, từ sáng sớm cho đến tối muộn. Lúc ấy cha mẹ Mạnh Hoài Chi vẫn còn sống, có lần vì họ về muộn mà bữa tối bị lùi lại đến tận tám giờ. Mùa đông trời nhanh tối, khi đồng hồ điểm tám giờ, màn đêm đã buông xuống ngoài cửa sổ. Đối với một đứa trẻ, đêm tối luôn là một thứ gì đó rất lạ lẫm, vừa sợ hãi lại vừa khó quên. Nhóc Thẩm Vụ ngồi trên ghế cao dành riêng cho mình, trộm nhìn cậu thiếu niên ngồi đối diện qua chiếc bàn dài vô tận. Khi ấy Mạnh Hoài Chi còn chưa lạnh lùng hay gai góc như bây giờ, Thẩm Vụ thấy thanh thoát là cụm từ thích hợp với anh nhất. 

Hai đứa trẻ ngồi ở hai đầu chiếc bàn dài mà tựa như cách nhau cả dải ngân hà vời vợi. Cậu thiếu niên lặng lẽ cụp mắt, im lặng như một vị thần không thể chạm đến, không thể khinh nhờn, không thể xúc phạm. Bên ngoài cửa sổ là màn đêm u tối, còn ánh mắt thiếu niên lại sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng. Thẩm Vụ bé nhỏ nhìn bóng đêm xa xôi bên ngoài, ngẩn ngơ ngậm chiếc thìa, không biết phải diễn tả chính xác cảm giác của mình trong khoảnh khắc đó như thế nào. 

Mãi cho đến nhiều năm sau, những ý nghĩ mơ hồ ấy mới dần dần định hình rõ ràng. Cậu thiếu niên thanh thoát ngày nào hệt như ánh trăng sáng lạnh lẽo trên bầu trời đêm, ai cũng thấy được, nhưng không ai với tới. Quả thật Mạnh Hoài Chi trời sinh đã thích hợp trở thành ngôi sao sáng nhất, thành nguồn sáng duy nhất trong những buổi hòa nhạc, và bên dưới sân khấu là hàng vạn người ngưỡng mộ. Ngay cả bây giờ, dù đã biết trước nội dung cốt truyện, Thẩm Vụ vẫn khó mà tin được một người như vậy lại có thể dành tình cảm cho ai, hay đối xử đặc biệt với ai.

Mạnh Hoài Chi như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn thẳng vào cặp mắt đăm chiêu của Thẩm Vụ, “Sao thế?”

Thẩm Vụ hoàn hồn, vội vàng cúi đầu, “…Không sao ạ.” Dứt lời, cậu bắt tay vào tìm kiếm quanh căn phòng, “Chắc chắn ở đây có manh mối gì đó, chúng ta phải nhanh lên, biết đâu còn có thể cứu được Tiểu Nam…”

Tuy nói vậy nhưng những suy nghĩ rối bời của cậu lại bị những hành động thực tế vạch trần. Trên bàn là những chồng tài liệu dày cộp, cậu lấy một xấp mỏng, đọc qua một lượt rồi đặt xuống, sau đó tiếp tục lướt qua đống tài liệu khổng lồ, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Thẩm Vụ chỉ lơ đãng lật một chút rồi thẫn thờ đi tiếp, cuối cùng đứng lại bên cửa kính nơi Mạnh Hoài Chi dừng lại.

Mạnh Hoài Chi nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ rồi lại quay đầu nhìn Thẩm Vụ, vẻ mặt đầy suy tư. Thẩm Vụ lớn lên đã điềm đạm hơn ngày nhỏ rất nhiều, thi thoảng mới để lộ mặt ngỗ ngược của mình, như khi cậu dũng cảm dấn thân vào lĩnh vực mình am hiểu hay mỉm cười lém lỉnh khi có việc cần nhờ vả… Nhưng trên thực tế, khi còn nhỏ cậu cũng có một mặt trầm lặng. 

Đứa nhóc bất hảo lại ngoan ngoãn, yên lặng đến khác thường trong bữa ăn. Cậu không nói một câu, ngay cả chén đũa va chạm cũng rất khẽ và cẩn thận, tạo ra một giai điệu tinh tế khó tả. Có lẽ do nhạy cảm với âm thanh hoặc là vì cơn tò mò không thể nói thành lời mà Mạnh Hoài Chi lặng lẽ ngước lên nhìn đối phương. Nhóc con Thẩm Vụ dường như rất dễ hài lòng, chỉ cần được ăn món mình thích thì đôi mắt sẽ vô thức híp lại. Dù vậy nhưng cậu vẫn cố gắng kiểm soát bản thân để không phát ra âm thanh nào, tránh quấy nhiễu đến thần linh. Cậu đắm chìm trong thế giới nhỏ của chính mình, lại chẳng hề nhận ra thiếu niên ngồi đối diện đã chăm chú nhìn mình rất lâu rồi. 

Mà vào rất nhiều năm sau, giữa không gian tĩnh lặng, Thẩm Vụ mới chần chừ cất tiếng hỏi, “Anh Hoài Chi, hình xăm của anh…”