Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi:
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vụ nghe Mạnh Hoài Chi nói câu “Không được” quyết đoán đến thế, tuy không hiểu vì sao anh lại nghiêm túc với trò chơi như vậy nhưng cậu vẫn cảm giác câu từ chối này còn mang hàm ý gì đó khác, vì thế mà ngẩn người một lúc. Mạnh Hoài Chi giải thích trôi chảy, “Ý anh là có chia tay cũng vô dụng thôi. Yêu sớm mới bị ma bắt, chuyện đã qua rồi không thể thay đổi được.”
Thẩm Vụ không hề nghi ngờ, hoàn hồn lại, “Cũng đúng.”
Câu chuyện kết thúc ở đây. Không thể chia tay, hiện tại hai người là cộng sự đồng hành trên một chiến tuyến, vận mệnh gắn liền. Tiếng gọi Nam Đăng Vi ngừng lại một lúc rồi lại vang lên, càng ngày càng u ám, như đang quanh quẩn bên tai, làm người nghe nổi da gà. Xét thấy Nam Đăng Vi là thụ chính, cũng là bạn trai của Mạnh Hoài Chi, Thẩm Vụ suy nghĩ một lúc rồi nói, “Có lẽ Tiểu Nam đang bị ma đuổi, mình có nên đi giúp cậu ấy không?”
Mạnh Hoài Chi hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Tìm xem ở đây có manh mối không, hiện giờ đang là thời gian an toàn của chúng ta.”
Thẩm Vụ bực thầm trong lòng, “Anh thế này sẽ phải truy thê hỏa táng tràng đó”, nhưng lại cũng thấy có lý, hai người đang quay chương trình, so với tình chàng ý thiếp thì trải nghiệm của vô vàn khán giả trong phòng livestream mới là quan trọng nhất. Thẩm Vụ đi xuyên qua những dãy bàn, có vẻ đã phát hiện ra gì đó, “Em tìm được rồi!”
Mạnh Hoài Chi lập tức đi tới. Chiếc bàn học trước mặt nằm ở góc cuối lớp, gần cửa sổ, nhưng phía sau lại có một thùng rác lớn, cách rất xa bảng đen, hiển nhiên là một môi trường học tập không hề lý tưởng. Chiếc bàn này cũng trong tình trạng khá tồi tệ, trên mặt bàn sần dùi chi chít những vết bút vẽ và vết dao khắc. Thẩm Vụ cúi đầu nhìn kỹ, không khỏi nhíu mày, giữa những vết mực đầy màu sắc hỗn loạn mơ hồ có thể thấy vài câu nguyền rủa ác ý. “Có lẽ chủ nhân của chiếc bàn này bị bắt nạt chăng?”
Mạnh Hoài Chi thấy vậy, nhanh chóng đi kiểm tra danh sách học sinh ở cửa trước, “Người ngồi đây là Lý Tiện Trinh, chắc là một cô gái.”
Vừa dứt lời, âm thanh từ đài phát thanh lại vang lên, nghe vừa kỳ quái vừa rùng rợn, xen lẫn một chút ai oán, “Cứu tôi với… Cứu tôi với…”
Thẩm Vụ chợt hiểu ra, “Lúc trước ở cửa khu dạy học, lúc “ma” xuất hiện, đài phát thanh cũng phát ra một giọng nam kêu cứu như vậy.” Còn giọng nữ lần này có lẽ cũng chính là chủ nhân của bàn học.
Mạnh Hoài Chi phân tích, “Có thể hai người là một cặp và đều bị trừng phạt vì vi phạm nội quy. Nhưng hình phạt vì yêu sớm chắc chắn không đến mức khiến họ phải chết rồi hóa thành ma, vụ hỏa hoạn kia có thể sẽ có liên quan.”
Thẩm Vụ vừa nghe vừa xem xét chiếc bàn. Trên đó ngoài sách giáo khoa các môn thì còn có một đống bài thi cũ. Cậu lật xem vài tờ, xác nhận được manh mối, “Đây là các bài thi toán của nhiều học sinh khác nhau, có vẻ cô bé là lớp trưởng môn toán, thành tích môn toán cũng rất tốt.”
Mạnh Hoài Chi ngay lập tức đưa ra gợi ý tiếp theo, “Trên bảng có mấy bài toán rất phức tạp, độ khó không phải dành cho học sinh cấp ba.”
Thẩm Vụ ngạc nhiên ngẩng đầu, không thể không cảm thán vì sự tỉ mỉ của Mạnh Hoài Chi. Hai người chỉ mới đến đây chưa đầy mười phút mà anh đã kịp chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Cả hai đến trước bảng đen viết đầy công thức phức tạp, đối mặt với những con số thiên văn kia thì đồng thời im lặng. Một lát sau, Thẩm Vụ đột nhiên lên tiếng, “Ngoài chúng ta ra, có thể còn những người khác đến giải đố nữa, vậy nên chắc chắn không phải yêu cầu chúng ta giải toán, nếu là Hạ Phàm Tinh thì chắc chắn chịu chết rồi.”
[Ha ha ha cái ngốc của Tiểu Hạ bại lộ nhanh như vậy sao.]
[Xin lỗi vì lỡ để lộ cái xấu trước mặt mọi người, xin lỗi Phàm Tinh, mama cũng không biết bênh thế nào.]
“Ừ.” Mạnh Hoài Chi tiếp lời, dừng một chút rồi nói tiếp, “Tìm thấy rồi, phía sau vài con số có một khoảng trống, theo thứ tự là 4153117474.”
[Vãi, giải đố bằng tốc độ ánh sáng à…]
[Ăn ý quá! Tuyệt vời!]
[Nói không chừng chẳng bao lâu nữa họ sẽ thoát khỏi đây thôi, giờ còn chưa đến mười giờ, còn hai tiếng nữa, đạo diễn Phương chắc toát hết mồ hôi rồi đấy.]
[Đạo diễn Phương à, không đủ nội dung cũng không sao, cắt thêm mấy cảnh ngoài lề của hai người họ là được, đẹp trai bổ mắt]
Phương Từ câm nín. Tuy nhiên, một chương trình đã được chuẩn bị chu toàn sẽ không để khách mời vui mừng quá sớm. Thẩm Vụ kinh ngạc trong giây lát rồi lại chán nản nói, “Nhưng dãy số này không giống như mật khẩu hay manh mối gì cả, có vẻ là mật mã, lại phải tiếp tục giải mã rồi…”
Thẩm Vụ không có manh mối gì, vừa suy nghĩ vừa ngồi lên chiếc bàn bên cạnh, hai tay chống lên góc bàn g*** h** ch*n, dáng vẻ thoải mái như đang thư giãn. Lớp học buổi tối yên tĩnh đến lạ, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt chàng trai khiến cậu mang một vẻ dịu dàng và trong sáng như ánh trăng. Khoảnh khắc ấy Mạnh Hoài Chi như lần đầu thấy được Thẩm Vụ thời niên thiếu, áo khoác rộng mở, chiếc cổ trắng nổi bật trên nền áo phông đen, trên cổ là một chiếc dây chuyền bạc mảnh. Hồi còn học cấp ba, Thẩm Vụ rất ít khi mặc đồng phục, còn đeo đủ loại trang sức, ngày nào cũng đấu trí đấu dũng với giám thị. Ánh mắt Mạnh Hoài Chi chợt ngừng lại, trên dây chuyền không có mặt dây. Cũng phải, khi tham gia chương trình phát sóng trực tiếp thì đương nhiên không thể đeo nhẫn cưới đi rêu rao khắp nơi như vậy.
Thẩm Vụ bỗng nghĩ ra gì đó, nhanh chóng nhảy từ trên bàn xuống, vừa đi vừa nói, “Trên bàn Lý Tiện Trinh không còn manh mối nào liên quan đến mật khẩu nữa, cô bé còn bị bắt nạt, nên chắc chắn sẽ không giấu manh mối ở bàn của bạn học khác. Vậy thì chỉ có thể ở chỗ giáo viên thôi.”
Thẩm Vụ đến phía sau bàn giáo viên, một tay chống lên mặt bàn, hơi khom người tìm kiếm. “Tìm được rồi!” Chỉ trong hai phút ngắn ngủi đã có phát hiện mới, Thẩm Vụ đứng thẳng dậy, đặt một chiếc hộp giấy không nắp lên bàn. Cậu lấy ra một khối vuông màu đen từ trong hộp, lầm bầm, “Không ngờ lại là điện thoại phím bấm, lần đầu em thấy đấy.”
Mạnh Hoài Chi hơn cậu vài tuổi, khi mới tiếp xúc với điện thoại cũng dùng loại điện thoại này. Anh cầm chiếc điện thoại lạ lẫm kia, nói, “Anh hiểu rồi.”
Hai người cách nhau một chiếc bàn. Thẩm Vụ chống hai tay lên mặt bàn, tò mò nghiêng người ngó sang, “Là sao vậy?”
Mạnh Hoài Chi dừng lại một chút rồi lặp lại dãy mật mã trên bảng, “41, 53, 11, 74, 74. Nhấn phím 4 một lần, phím 5 ba lần, phím 1 một lần…” Anh vừa nói vừa thao tác, qua một dãy số không có quy tắc rõ ràng và chín phím bấm giải ra được một chuỗi chữ cái: glass – thủy tinh.
“Thủy tinh sao?” Thẩm Vụ lầm bầm, vô thức nhìn về phía cửa sổ bên trong lớp học. Cậu đến kiểm tra từng cửa sổ một nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Cửa sổ mở ra, làn gió lạnh mùa đông ùa vào thổi tung tóc mái trên trán, cậu quay đầu lại, bâng quơ suy đoán, “Chắc không phải đang bảo chúng ta nhảy từ cửa sổ xuống đấy chứ?”
Mạnh Hoài Chi cũng đi đến, mặt không biểu cảm trêu chọc, “Ít nhất cũng không phải nhảy từ tầng bốn.”
Thẩm Vụ bật cười, quay người lại, khuỷu tay tựa lên bậu cửa sổ, vừa suy nghĩ vừa quan sát phòng học trống trải. Tuy hai người ở cạnh nhau nhưng tính tình Mạnh Hoài Chi quá lạnh lùng, suốt thời gian dài như vậy cũng chẳng nói được mấy câu. Thời gian cứ thế trôi đi, nhưng sự tĩnh lặng ấy không hề gượng gạo, một người ngang tàng và nổi loạn cũng sẽ cần những khoảng lặng để nghỉ ngơi, mà Mạnh Hoài Chi vốn đã là như vậy.
Tuy quá trình giải mã đã lâm vào bế tắc nhưng khán giả vẫn không ngừng cắn couple. Nhan sắc và khí chất của hai người quá xứng đôi, quả là sức hút khó cưỡng.
[Tự dưng lại có cảm giác yêu đương vụng trộm sau giờ học…]
[Có phải mấy người quên là đến đây để giải mã rồi không??]
[Chị em bình tĩnh, để tôi chụp thêm mấy tấm nữa.]
[A a a tuy không mặc đồng phục nhưng cảm giác ngây ngô như thiếu niên mới lớn này là thế nào?]
Thẩm Vụ nhìn quanh lớp học, bất chợt ngừng lại trên chiếc bể cá phía cuối lớp, “Bể cá cũng là thủy tinh phải không?”
Chiếc bể cá kia đã cực kỳ cũ kỹ, trên thành bể bám đầy rêu xanh, nước trong bể đục ngầu, không thể nhìn xuyên qua được, thậm chí còn có thể phản chiếu rõ hình ảnh của hai người. Thẩm Vụ chống tay lên thành bể, cúi đầu ngửi thử nhưng không thấy có mùi gì lạ, “Nếu bể cá này đã để lâu như vậy thì tại sao bên trong vẫn còn nước chứ?”
Đây rõ ràng là đạo cụ do chương trình cố ý chuẩn bị, còn bỏ ra không ít công sức để làm nó trông giống như thứ mà mọi người sẽ tránh xa ngay từ cái nhìn đầu tiên, ví dụ như Mạnh Hoài Chi. Nhưng Thẩm Vụ thì không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, chẳng hề do dự xắn tay áo rồi thò tay vào chiếc bể cá đục ngầu chứa đầy bí ẩn kia. Gương mặt lạnh lùng của Mạnh Hoài Chi thoáng qua một vẻ ngạc nhiên hiếm hoi, trước khi anh kịp ngăn cản thì Thẩm Vụ đã cười nói, “Tìm thấy rồi.”
Cẳng tay thanh niên vừa rút ra khỏi làn nước bẩn, thoạt nhìn vẫn trắng sáng và sạch sẽ, nhưng vì bị ướt mà càng có vẻ mướt mát. Trong tay cậu là một mảnh thủy tinh hình thoi xiêu vẹo. Mạnh Hoài Chi khẽ nhíu mày, nhưng không phải vì nước bẩn dính trên tay Thẩm Vụ. Anh nhìn kỹ mảnh thủy tinh kia, “Sao em lại cầm mảnh thủy tinh bằng tay không như thế, chưa chắc đây đã là đạo cụ đâu.”
“Chắc chắn là đạo cụ,” Thẩm Vụ quả quyết. Cậu nắm chặt mảnh thủy tinh trong tay, trước khi đối phương kịp nói gì thì đã điềm nhiên lên tiếng trước, “Mảnh vỡ này đã được mài nhẵn rồi, không sắc chút nào.”
Mạnh Hoài Chi thở phào, đôi mày cũng giãn ra. “Yêu sớm không đến mức dẫn đến cái chết,” Thẩm Vụ nói. “Mảnh thủy tinh này mới là nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô bé, chỉ là chúng ta chưa biết cô ấy chết thế nào. Có thể là tự sát.”
“Ừ,” Mạnh Hoài Chi gật đầu. “Manh mối về cậu học sinh kia có thể đang ở lớp học của những người khác, giờ chúng ta ra ngoài gặp họ, trao đổi manh mối thôi.”
Hai người vừa ra khỏi lớp học thì gặp ngay Lương Thu và Lâm Yên Nhiên đang vội vàng chạy từ tầng trên xuống. Lâm Yên Nhiên chạy đến kéo cả hai quay lại lớp học lúc trước, đóng kín cửa rồi mới dám thả lỏng thở phào. Thẩm Vụ nhìn thấy hai người mới nhận ra đã một lúc không nghe thấy tiếng đài phát thanh réo tên Nam Đăng Vi nữa, mà Nam Đăng Vi cũng không có mặt ở đây.
Lâm Yên Nhiên vẫn chưa hết sợ hãi, “Phù, làm tôi sợ chết khiếp. Bọn tôi vốn đang trốn ở tầng hai, “con ma” kia bắt Tiểu Hạ xong thì cứ như biết trước được vị trí của Tiểu Nam vậy, nó phá luôn cửa phòng học xông vào, nhưng hình như chỉ bắt Tiểu Nam thôi thì phải… Ba người bọn tôi hãi hùng chạy suốt dọc đường, cuối cùng Tiểu Nam đề nghị mình chủ động đi đến phòng giáo vụ ở tầng năm. Theo như yêu cầu của đài phát thanh thì đến phòng giáo vụ nhận lỗi có thể kết quả sẽ khác với việc bị “ma” bắt.”
Thẩm Vụ nhíu mày, “Cậu ấy đến phòng giáo vụ rồi sao?” Chẳng trách đài phát thanh lại ngừng.
“Đúng vậy,” Lâm Yên Nhiên đáp.
Thẩm Vụ thầm khen ngợi, quả nhiên là nhân vật chính. Nghĩ đến thông báo phê bình Hạ Phàm Tinh trước đó, Mạnh Hoài Chi tiếp lời, “Đài phát thanh đã ngừng, chứng tỏ cậu ta đã đến được phòng giáo vụ rồi. Nhưng kỳ lạ là cho đến bây giờ vẫn chưa có thông báo xử phạt.”
“Đúng vậy.” Lương Thu vốn kiệm lời cũng đáp, giải thích ngắn gọn, “Xem ra chủ động đến phòng giáo vụ nhận lỗi khác hẳn với việc bị “ma” bắt. Nếu bị phê bình là bị loại thì hiện tại có lẽ vẫn còn thời gian để cậu ấy không bị loại, hoặc tự mình thoát ra, hoặc chúng ta đến cứu.”
Lâm Yên Nhiên gật đầu tán thành, “Tôi nghĩ chắc chắn chúng ta phải đến cứu rồi, vì mọi người đều là người yêu của nhau, nếu một người bị bắt thì người kia cũng sẽ gặp rắc rối.”
Thẩm Vụ nghe vậy liếc nhìn Mạnh Hoài Chi, thầm nghĩ, chắc chắn đây là lúc hai nhân vật chính giao thoa rồi, cuối cùng cũng đến lúc anh hùng cứu mỹ nhân. Tuy nhiên Mạnh Hoài Chi lại quan tâm đến việc giải đố nhiều hơn, “Mọi người có tìm được manh mối gì không?”
Lâm Yên Nhiên gật đầu, chỉ Lương Thu bên cạnh, “Có. Tôi với anh ấy là người yêu.”
Khán giả trong phòng livestream lại xôn xao.
[Ai mà ngờ được lần đầu tiên công khai tình cảm của Lâm Yên Nhiên lại ngay trong chương trình “Chuyến thám hiểm kỳ thú” chứ.]
[Hot search tối nay: Lâm Yên Nhiên lần đầu tiên công khai tình cảm.]
[Tránh ra nào tránh ra nào, #Tay đua nhỏ tuổi vừa ngầu vừa ngây thơ thì ai mà từ chối được# lên trước nhé.]
[Đảng niên thượng tuyệt đối không nhận thua!]
[Mấy anh chị biên kịch lên kịch bản cho hai ảnh đi, đừng để em phải quỳ xuống cầu xin.]
Lâm Yên Nhiên và Lương Thu lần lượt kể ra phát hiện của mình, ngoài việc cả hai từng học tại ngôi trường này và yêu sớm thì còn có manh mối liên quan đến một nam sinh. “Bọn tôi phát hiện ra bàn học của một nam sinh trong lớp học đó, có vẻ là bị bắt nạt.” Lâm Yên Nhiên càng nói vẻ mặt càng nghiêm trọng, “Cậu ấy để lại một cuốn nhật ký, trong đó ghi lại những lần bị bắt nạt, lăng mạ, đánh đập cũng chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí còn thường xuyên bị người ta dí tàn thuốc vào người.”
“Bọn em cũng tìm thấy một nữ sinh bị bắt nạt,” Thẩm Vụ đáp.
Nghĩ đến bộ phim mình từng quay trước kia, Lâm Yên Nhiên nói tiếp, “Hai người đó có phải một cặp không vậy? Vì yêu sớm vi phạm nội quy nên mới biến thành “ma”…” Lâm Yên Nhiên bị tiếng phát thanh như quỷ khóc sói gào dọa sợ, đột nhiên tiếng đài phát thanh lại vang lên, tựa như oan hồn vương vấn mãi không tiêu tan, còn tệ hơn cả NPC hóa thành “ma” kia.
Thẩm Vụ lại không tán thành, “Nhưng bọn họ chỉ khóc trong đài phát thanh chứ không hề ra ngoài làm hại đến chúng ta. Hơn nữa bọn họ liên tục xin lỗi, cầu cứu, cái chết của họ chắc chắn có ẩn tình không ai biết hoặc nỗi oan khuất nào đó, cần đến sự giúp đỡ của chúng ta.”
Lâm Yên Nhiên nhanh chóng bị thuyết phục, “Ừ! Đúng nhỉ.”
“Giờ em muốn đến phòng giáo vụ xem thử, có thể sẽ tìm được manh mối, biết đâu còn có thể cứu được Nam Đăng Vi,” Thẩm Vụ nói.
Lâm Yên Nhiên tỏ ra do dự, “Có lẽ tôi cần nghỉ ngơi một chút.” “Ma” bắt người là do nhân viên nam có thể lực tốt đóng giả, Lâm Yên Nhiên là nữ, lại vừa tiêu tốn khá nhiều sức lực, lúc này đã hơi mỏi mệt.
“Để tôi ở lại với Yên Nhiên, hai người cứ đến phòng giáo vụ đi,” Lương Thu nói. Đi cùng hai người họ đến phòng giáo vụ có thể được lên hình nhiều hơn, nhưng Lương Thu không yên tâm khi để Lâm Yên Nhiên lại một mình, bất kể mối quan hệ hiện tại của họ.
Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi từ biệt hai người rồi lên lầu. Hai đầu hành lang đều có cầu thang, Lâm Yên Nhiên đứng dưới nhìn theo, vừa quay đi thì vô tình nhìn thấy một cái đầu ló ra từ cầu thang đối diện. “Á!” Cô vội che miệng lại, tiếc là không kịp ngăn tiếng hét đã trót bật ra.
“Chạy mau!” Lương Thu vội túm lấy tay cô, “Chúng ta xuống dưới, đúng lúc có thể đánh lạc hướng con ma giúp hai người họ.”
Hai người chạy từ tầng bốn xuống tầng ba, qua một hành lang dài xuống đến tầng hai, lại qua hành lang tầng hai lên tầng ba, trên đường đi đã bỏ qua vô số phòng học có thể trốn, quên mình làm nhiệm vụ. Lâm Yên Nhiên chạy đến mức gần như không thở nổi, thều thào nói, “Sao em lại cảm thấy trò chơi giải đố không phải chơi kiểu này nhỉ?”
Khi phiên bản đã biên tập được phát sóng, cảnh tượng bình yên ở tầng trên đối lập hẳn với cuộc đua sinh tử tầng dưới, chương trình vô lương tâm còn đặt hai khung cảnh cạnh nhau, kéo hiệu quả gây cười đến mức tối đa. Người xem thảo luận không ngừng.
[Chết cười, tuy là chương trình giải đố nhưng Vụ Vụ với anh Hoài lại chiếm hết spotlight mất rồi.]
[Có thể nào hai nhóm bọn họ không tham gia cùng một chương trình không?]
[Một bên thì bị ma đuổi vắt chân lên cổ, một bên thì ngọt ngào cưa cẩm nhau.]